“Chị….” Tấn Thù Ngôn thấy cô thất thần, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Minh Triệu không biết nên nói gì với cô, thần sắc của cô bình tĩnh, “Đến bây giờ ba chồng và mẹ chồng của tôi đều không biết mẹ ruột của tôi là ai, tôi cũng không tính toán sẽ giải thích.”
“Em biết.
Nhưng mà, không phải chị muốn gặp mẹ cho nên mới làm người đại diện sao? Tại sao bây giờ…..”
“Là bởi vì trước kia tôi không biết, nếu như sớm biết một chút, có thể tôi không làm người đại diện rồi.” Lúc Minh Triệu nói những lời này giọng có chút buồn bã.
“Cô sẽ không hiểu tâm tình trước kia của tôi đâu.”
Lương Nguyệt dành tất cả tình thương của người mẹ cho Tấn Thù Ngôn, mà cô một chút cũng không có được.
Tất cả ủy khuất Minh Triệu chôn sâu ở đáy lòng, không nói đến là sẽ tha thứ cho Lương Nguyệt.
Đương nhiên Tấn Thù Ngôn không thể hiểu loại tâm tình mâu thuẫn đó, có lẽ thấy nhiều chuyện cổ tích.
Cô cũng muốn người một nhà có thể đoàn tụ, nhưng hơn hai mươi năm không có tình cảm mẹ con sao cô có thể nhận thức được đây?
Trên thế gian này nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Minh Triệu không phải là đầu khúc gỗ.
Tấn Thù Ngôn buồn bực rời đi, ngày đó, một mình cô lái xe đến Ảnh Thị Thành ở Lăng Nam.
Trong khoảng thời gian này Lương Nguyệt đều đến trại huấn luyện dạy học, nhưng bởi vì thời gian bận rộn, nên ít gặp mặt Tấn Thù Ngôn.
“Sao hôm nay con chạy đến đây vậy?” Bà dịu dàng nói.
Tấn Thù Ngôn thay đổi tác phong thường ngày, sau đó chậm chạp lên tiếng, đối với câu hỏi của mẹ, cô nặng nề thở dài, “Con đi thăm Kỳ Ân.”
“Nghe nói bị thương nặng, bây giờ sao rồi?” Cô gái bị thương, đúng là vấn đề lớn, chữa không tốt sẽ ảnh hưởng cả đời.
“Tinh thần tốt hơn nhiều rồi.” Tấn Thù Ngôn dừng một chút, “Mẹ, con gặp chị ở bệnh viện.”
Vẻ mặt của Lương Nguyệt vẫn như cũ, “ Kỳ Ân là em chồng của nó, nó ở đó cũng bình thường thôi.”
Giọng nói của Tấn Thù Ngôn cao lên, “Mẹ, sao mẹ có thể bình tĩnh như vậy? chẳng lẽ mẹ và chị cứ như vậy sao?”
Lương Nguyệt giơ tay vuốt đầu của cô, “Con đã gặp nó, nên biết thái độ của nó.
Không phải mẹ không muốn, thái độ của Minh Triệu đối với mẹ con cũng thấy đó.”
“Đó là mẹ chưa từng cố gắng?”
“Mẹ biết kết quả.
Ngôn Ngôn, mẹ sẽ cố hết sức đền bù cho chị của con.” Lương Nguyệt cũng hiểu, lấy bối cảnh nhà họ Nguyễn, sợ là Minh Triệu cũng không cần.
Trong lòng Tấn Thù Ngôn khó chịu, rốt cuộc mẹ của cô có xem chị là con gái của bà hay không?
“Không phải con muốn đến Lăng Nam sưu tầm thơ ca sao? Có mang theo máy chụp hình chứ, ngày mai mẹ sẽ cho người đi dạo với con một chút.”
“Không cần đâu ạ.” Cô không cao hứng lắm, “Con đi một mình là được rồi.”
“Ngôn Ngôn, mẹ biết trong lòng con muốn gì.
Có thể con thấy mẹ đối với Minh Triệu vô tình, bởi vì hoàn cảnh lúc đó chính là như vậy.Mẹ không có bối cảnh, mẹ muốn thành công, mẹ không để cho người khác biết quá khứ của mẹ.
Mẹ cũng không còn cách nào khác.”
“Mẹ, mẹ đừng nói là…” Cô biết tại sao Minh Triệu lại kiên trì như vậy, không phải cô ấy lạnh nhạt, mà tâm của mẹ quá lạnh lùng.
Mà cô có thể làm gì?
Chuyện Kỳ Ân bị thương vẫn bị truyền thông moi ra, vì tin tức đó đang được chú ý, không ít kí giả đến trước bệnh viện canh, muốn chụp nhiều hình một chút.
Nhưng mà không chụp được hình của Kỳ Ân, ngược lại chụp rất nhiều hình của Tống Văn Dịch xuất hiện ở bệnh viện.
Như vậy tin tức có giá trị cao hơn!
Mấy hôm nay, Kỳ Ân càng ngày càng lạc quan hơn.
Sau một tuần, đăng hình lên weibo.
[Dấu vết cuộc sống, dục hỏa trùng sinh [tình yêu]]
Tống Văn Dịch cầm điện thoại của cô, “Em nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng đừng làm mấy chuyện này.
Có đói bụng không? Anh đi lấy cơm.”
Kỳ Ân lắc đầu, lại xem vết thương trên người một chút, “Khi đó em nghĩ muốn chết đi, trên người đau đến không cảm giác.”
Anh nghiêm mặt, “Đừng nói lung tung.”
Kỳ Ân nhợt nhạt nói: “Đêm hôm đó, lúc làm phẫu thuật, em nằm mơ.”
Tống Văn Dịch: “Mơ cái gì?”
Kỳ Ân híp mắt, “Em nằm mơ trở lại năm mười hai, chúng em vừa mới học lớp số học.
Cuối tuần phải thi, Lam Anh đang thảo luận bài với Tần Hoành, Minh Triệu cũng ở đó, em cũng ở đó.
Em có quan hệ không tốt với Lam Anh và Minh Triệu"
“Bởi vì Tần Hoành?” Mắt Tống Văn Dịch sáng quắc nhìn cô.
Kỳ Ân không tránh ánh mắt của anh, “Đúng.
Lớp chúng em có nhiều nữ sinh thích anh ấy, mà em là một trong số đó.
Thành tích của anh ấy rất tốt, bây giờ anh ấy làm bác sĩ.
Văn Dịch, bởi vì anh ấy, em chọn học khoa tự nhiên, lớp mười một chia lớp em nhờ ba cho người phân em và anh ấy cùng một ban.”
Trong phòng bệnh, một mảng yên bình.
Giọng Tống Văn Dịch khàn khàn trầm thấp, “ Kỳ Ân, em muốn nói gì?”
“Trước kia em rất tùy hừng, làm sai rất nhiều chuyện.
Em ghét Minh Triệu, đổi bút máy của cô ấy, để cho cô ấy không trả lời được câu hỏi.”
Tống Văn Dịch cầm tay phải của cô, càm căng thằng, Ánh mắt toát ra thần thái buồn bã, “Khi đó em chưa trưởng thành.”
Khóe miệng của Kỳ Ân giựt giựt, “Em còn làm sai một chuyện.” Cô rút tay ra, vuốt mặt của anh, “Văn Dịch, anh biết không? Thật ra gò má của anh rất giống Tần Hoành.”
Trong nháy mắt mặt Tống Văn Dịch trầm xuống.
“Em rất xin lỗi.” Ánh mắt Kỳ Ân phức tạp, khẽ mỉm cười với anh.
Tống Văn Dịch mím môi, hồi lâu, anh mới mở miệng, “Đêm hôm đó, em hôn mê, luôn miệng gọi tên anh ta.”
Kỳ Ân giật mình, miệng lầm bầm thì thầm: “Thật xin lỗi.”
Nói xin lỗi có thể thay đổi gì đây?
Ngoài cửa, Minh Triệu dắt tay Tiểu Đậu Nha đứng ở đằng kia.
“Mẹ, chúng ta không vào sao?”
Không phải Minh Triệu cố ý nghe lén họ nói chuyện, ngoài ý muốn nghe được, cô cũng không tránh khỏi có chút bi thương.
Cô thu lại thần sắc, đưa tay lên gõ cửa.
“Cửa không khóa, vào đi….”
Tiểu Đậu chạy vào: “Cô cô….”
Khóe miệng Kỳ Ân nở nụ cười, “Mộ Mộ, cuối cùng con cũng đến thăm cô.”
Khóe miệng của Tiểu Đậu Nha vểnh lên, “Cô, có phải rất đau không?”
“Không đau.”
Tiểu Đậu Nha nhìn tay và hai chân bị băng bó của cô, cậu thương tâm không dứt, “Cô, cô phải mau chóng khỏi bệnh.” Minh Triệu nhìn Tống Văn Dịch, cậu ấy ngồi đằng kia, vẻ mặt không thể hiện điều gì, nhưng không báo trước cười với cô.
Tiểu Đậu Nha nhìn cô cô xong, lại tò mò nhìn Tống Văn Dịch.
Cậu không phải là đứa nhỏ hay sợ người lạ, thấy Tống Văn Dịch cũng nhìn cậu, cậu liền lộ ra hàng răng sáng bóng.
Kỳ Ân nói: “Mộ Mộ, chào chú đi.”
Chân ngắn của Tiểu Đậu Nha đi đến trước mặt Tống Văn Dịch, “Con đã thấy chú.”
Minh Triệu giải thích: “Nhóc đã xem phim truyền hình của cậu đó.”
Tiểu Đậu Nha ngẩng đầu lên, “Chú là dượng sao, cô đã cho con xem hình của dượng.
Dượng….” Một tiếng gọi này lại làm cho người khác lúng túng.
Vẻ mặt của Minh Triệu cứng lại, cười cứng nhắc, “Mộ Mộ không phải là con đem đồ ăn ngon cho cô cô sao? Mau đưa cho cô cô.”
Tiểu Đậu Nha bị lừa gạt dời đi sự chú