Cuối tháng tám, Minh Triệu bắt đầu đi tham gia chương trình.
Ngày đó rời đi một nhà ba người đứng ở trong sân, nhìn hai cha con bọn họ, chân mày chau lại giống nhau không thôi.
Không hổ là cha con, ánh mắt của hai người giờ khắc này đều giống nhau.
Minh Triệu tâm tắc, sau khi hai người cưới nhau đến nay, đâu là lần đầu tiên cô đi công tác lâu như vậy.
“Em sau mau chóng trở lại.”
Kỳ Duyên vẫn không nói gì, con trai bắt đầu nức nở, đau lòng muốn chết, “Mẹ, thật sự không mang con theo sau?”
“Mẹ phải đi công tác.”
Tiểu Đậu Nha ôm bắp đùi của cô, “Mẹ, con muốn mau lớn, con sẽ kiếm tiền, mẹ sẽ không cần ra ngoài làm việc.”
Lời nói này, giống như ba của cậu rất vô dụng vậy.
Mặt Kỳ Duyên ghét bỏ nhìn Tiểu Đậu Nha, “ Tư Mộ, có phải buổi sáng con còn chưa cho mèo ăn?”
Tiểu Đậu Nha nháy mắt hai cái, “Hình như là chưa, ai nha, ba giúp con cho mèo ăn đi.”
Kỳ Duyên vân đạm phong kinh, “Thật đáng thương, một đêm đã không ăn gì, chắc giờ này bụng đói đến đau rồi.”
Tiểu Đậu Nha nhăn lại lông mày, sờ sờ bụng nhỏ của mình, lại muốn cùng mẹ nói chuyện, lại sợ Đậu Nãi chết đói.
“Mẹ, mẹ phải chú ý an toàn, không nên nói chuyện với người lạ, cũng không thể ăn lung tung! Mẹ… Con đi cho Đậu Nãi ăn.”
Minh Triệu: “…Được.” Hiện tại trong lòng con vị trí của con mèo còn hơn cả mẹ.
Kỳ Duyên cũng nhíu mày một cái, tiểu tử thúi con đem lời của ba nói ra hết.
May mắn, cuối cùng bóng đèn cũng rời đi.
Kỳ Duyên mở miệng: “Nếu giữa chương trình có chuyện gì phát sinh, em cứ tùy cơ ứng biến, không cần để ý đến anh.”
Minh Triệu nhăn mi, “Còn có thể có chuyện gì? Em không phải là minh tinh, mọi người trong giới đều không hiếu kỳ chồng em là ai.
Hiện tại mọi người muốn nhìn thấy Tiểu Đậu Nha nhất đó.”
Kỳ Duyên sửa lại tóc cho cô, “Tổ sản xuất chương trình vì tỷ suất người xem, nhất định sẽ tìm điểm bùng nổ.” Mấy người đại diện đó không dè dặt.
Nhiều năm ra sức trong làng giải trí như vậy, ai cũng có mấy phần gai gốc.
“Yên tâm đi.
Em sẽ chú ý.
Vậy trong khoảng thời gian tiếp theo này khổ cực anh rồi.” Cô hơi ngước đầu, cứ như vậy nhìn anh.
Con ngươi lưu luyến, thừa dịp xung quanh không có người nào, đột nhiên cô nhón chân lên, hôn khóe miệng của anh một cái, “Em đi đây.”
“Chờ một chút….” Vừa rồi hôn như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) cứ như vậy đuổi anh đi?
“Ừ?”
“Hôn là không phải như vậy…..” Dứt lời, môi của anh che lại môi của cô, một mảnh ấm áp.
May mắn là bọn họ đang ở trong sân nhà, thật may là ban đầu Minh Triệu kiên trì không cho người bên tổ sản xuất chương trình đến đón cô, nếu không, cảnh này lọt ra bên ngoài, nhất định là bùng nổ!
Đầu ngón tay của Kỳ Duyên sờ vào khóe môi của cô, “Nhớ lời con trai của em vừa nói.”
Đáy mắt Minh Triệu đầy ý cười, “Em sẽ lén lén gọi điện thoại cho anh.”
Mi tâm của Kỳ Duyên cau lại, “Bà Nguyễn à, anh không ngại em quang minh chính đại gọi điện thoại cho anh.
Dù cho anh đang làm gì, anh cũng sẽ nhận điện thoại của em.”
Minh Triệu nhếch miệng, khẽ cười.
“Em đi đây.”
Vân Nghê trấn thuộc tỉnh J là một trấn nhỏ ven biển ở phía đông, hai năm qua địa phương này bắt đầu thu hút khách du lịch, nơi này cũng có phong cảnh rất đẹp, nơi này cũng không nổi danh như tên, cho nên người đến du lịch cũng không nhiều.
Nước biển xanh biếc, không khí mát mẻ vui tươi, tổ chương trình quả thật rất là phí tâm.
Tổ sản xuất chương trình
chính thức lưu lại đây, bốn vị khách quý mỗi tổ hai người, sống trong cùng một nhà.
Vì lí do công bằng, rút thăm quyết định ai ghép đôi với ai.
Cuối cùng, Minh Triệu và Thành Mỹ Na một tổ, Phương Mục và Tôn Nhu một tổ.
Vừa bắt đầu đối diện với ống kính, tất cả mọi người đều không được tự nhiên, có vẻ rất câu nệ, vẻ mặt cũng rất cứng ngắc.
Mặc dù lúc trước, tổ sản xuất chương trình đã cùng họ nói sơ về công việc, nhưng dù sao mọi người cũng không phải là nghệ sĩ chân chính.
Đạo diễn thường treo ở khóe miệng hai câu.
“Dùng gương mặt chân thật.”
“Không muốn coi chúng ta là người à!”
Mỗi lần bọn họ dùng sức quá mạnh, đạo diễn cũng phải nói một câu.
Nhưng qua ngày thứ hai, mọi người đều tiến vào giai đoạn quen biết.
Nếu như thật sự theo lời đạo diễn, không coi bọn họ là người.
Bốn người cũng nhau ngồi xuống hái rau, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau sửa sang lại phòng ốc, chờ đợi đồng đội của bọn họ đến.
Chờ bọ họ thu dọn thỏa đáng, đồng đội nhóm đầu tiên đến.
Thành Mỹ Na mời diễn viên XX, Phương Mục mời chính là vân động viên thể dục nam XXX là bạn của anh, Tôn Nhu mời một ngôi sao nữ.
Chương trình vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều không có uống cà phê.
Khi ba Phạm xuất hiện, không khí đột nhiên biến đổi.
Nét tang thương của nghệ thuật gia, mọi động tác như một bức tranh.
Thật ra lúc đầu tổ chương trình cũng đã hỏi Minh Triệu, xác định rồi sao?
Minh Triệu trả lời: “Đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài du lịch với ba của tôi.”
Tổ chương trình cảm động.
Khương Ngật vẫn là phong cách như trước, tóc dài, có thể búi thành búi nhỏ.
Minh Triệu xách rương hành lý giúp ông.
“Ba có thể xách.”
“Ba vừa mới làm phẫu thuật xong.
Ba, trong túi ba đựng gì thể?”
“Tiểu Đậu Nha nhờ ba mang dưa hấu đến.”
Minh Triệu: “….Rất nặng đó.”
Khương Ngật: “Ba không sợ nặng, ngược lại ba sợ nó bị vỡ mất.
Nên suốt đường đi đều ôm nó.”
Minh Triệu: “Đứa nhỏ này thích tạo vấn đề khó khăn cho người khác.”
Khương Ngật cười, “Khi con còn bé cũng như vậy, lần đầu tiên ở nhà trẻ ăn trái cà chua nhỏ, con không ăn len lén mang về cho ba.”
Minh Triệu lờ mờ, một là căn bản cô không nhớ chuyện này, hai là, chương trình đang quay, ba của cô lại nói điều này.
Minh Triệu chớp chớp mắt với ông.
Khương Ngật hỏi: “Sao thế? Bụi bay vào mắt sao?”
Minh Triệu: “…” Ba của cô đã quên bọ họ đang quay chương trình sao? Cô né tránh ống kính, vội vàng nhắc nhở ông, chú ý mọi chuyện.
Khương Ngật giật mình: “Con xem ba quên mất.”
Buổi tối, để hoan nghênh nhóm khách, mọi người tập trung cùng nhau ăn cơm.
Bình thường bọn họ có thói quen gọi đồ ăn ở bên ngoài, lúc này tham gia chương trình, vì bộc lộ tài năng, rối rít cùng nhau xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Khương Ngật và Minh Triệu còn chưa tham gia, nên đi pha trà cho mọi người.
Khương Ngật là trưởng bối, mọi người lễ phép gọi ông: Chú Phạm.
Phương Mục là người đại diện nam duy nhất, nên tương đối gần gũi Khương Ngật.
“Chú , đây là trà gì vậy?” Nước trà màu đỏ thẩm, uống vào trong miệng có vị mặn mặn.
“Chú mang về từ Thanh Hải, nơi đó gọi là “Ngao trà”, thêm vị mặn và hoa tiêu, có thể mọi người uống không quen.
Nhưng trà này rất tốt cho dạ dày.”
Dạ dày của Phương Mục không tốt, vừa nghe rất tốt cho dạ dày nên uống một chén lớn.
“Đây là lần đầu tiên con uống, chú, có phải chú đi đến rất nhiều nơi không?”
Khương Ngật gật đầu, vừa nói chuyến đi xua mà ông vừa trải qua.
Sau khi mọi người bận rộn xong cũng vây lại đây, nghe ba Phạm nói chuyện đã qua.
Khương Ngật thấy bọ họ có hứng thú, chọn chuyện thú vị trên đường đi nói.
Sau đó, Tôn Nhu tò mò tên tuổi của Khương Ngật là Bách Độ.
Mọi người đều chấn động, thì ra Khương Ngật là họa sĩ quốc gia rất giỏi.
Trước đó bọn họ cho rằng ông là họa sĩ nghiệp dư, yêu thích vẽ tranh.
Đạo diễn chương trình cũng không nói rõ ràng!
Nếu nói cách hành như cách sơn*
(*Cách hàng như cách sơn: ý nói không làm chung một ngành nên không rõ tính chất nghề nghiệp của ngành đó.)
Đêm khuya vắng người, nhân viên làm việc cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Tôn Nhu kéo Thành Mỹ Na qua một bên, “Không phải nói gia cảnh của Minh Triệu không tốt sao? Tôi đã điều tra, một bức tranh của chú Khương được đấu giá có giá trị 20 vạn Đô-la.”
Sắc mặt của Thành Mỹ Na cũng không cam lòng, “Ai biết cô ta! Giấu kỹ như vậy chứ.”
Tôn Nhu: “Mọi người đều bị cô