Chuyển đến chỗ Kỳ Duyên ở, thật ra Minh Triệu rất không yên.
Ở hoàn cảnh lạ lẫm, cô hơi băn khoăn bất an.
Chẳng qua tính cách cô dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, làm cô dần yên tâm.
Còn có thể thế nào? Đường do mình chọn, có quỳ cũng phải đi hết.
Kỳ Duyên nhường cho cô phòng ngủ chính, anh dọn đến phòng cách vách.
Minh Triệu thấy trong tay anh cầm vài chiếc áo sơ mi: "Như vậy có phải rất phiền phức không? Để tôi ở cách vách vậy."
Kỳ Duyên nhíu mày: "Nếu em cảm thấy băn khoăn, thì giúp anh lấy mấy bộ quần áo đi."
Kinh nghiệm vài lần đấu với nhau nói cho cô biết, Kỳ Duyên đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, cô dứt khoát đến giúp anh.
"Anh còn muốn lấy gì nữa?" Cô nhìn tủ quần áo, đầy ắp quần áo, ngay ngắn chỉnh tề treo một bên.
"Sao anh có nhiều quần áo vậy?"
Kỳ Duyên cười: "Giúp tôi lấy vài cái cravate, vớ ở bên trong ngăn kéo."
Minh Triệu cầm vài cái, tiện tay lại mở một ngăn kéo ra.
Kết quả đập vào mắt chính là qυầи ɭóŧ nam được xếp chỉnh tề, cô vội khép lại, mặt hơi nóng.
Kỳ Duyên quay mắt đi: "Cái đó để tự tôi lấy."
Minh Triệu oán thầm, cô không định sẽ lấy giúp anh.
Phòng ngủ cách vách hơi nhỏ hơn phòng chính, chứ cũng không có gì khác biệt.
Trang trí chủ yếu bằng màu trắng đen, đường nét trong sáng.
Kỳ Duyên treo quần áo xong, thấy Minh Triệu đứng ở cửa.
Anh khẽ nâng khóe môi: "Muốn vào tham quan không?"
Minh Triệu lắc đầu: "Anh có thường xuyên trở về không?"
Kỳ Duyên muốn nói không thường xuyên, lời vừa đến miệng chợt sửa lại.
"Sau này sẽ thường xuyên trở về."
Minh Triệu ngẫm nghĩ: "Thật ra anh không cần phải lo cho tôi."
Không cần lo cho cô? Để một mình cô sinh con? Làm bà mẹ đơn thân?
"Cô Phạm , cho phép anh nói thẳng, hiện giờ nuôi con từ lúc mang thai đến khi đứa bé đến trường cần phải đầu tư rất nhiều.
Hình như em không có tiền."
Minh Triệu bĩu môi: "Tôi có thể làm việc mà."
"Tiền lương sau thuế của em là hơn 5000."
Môi Minh Triệu co rúm: "...!Tôi mới tốt nghiệp, sau này tiền lương sẽ tăng lên."
Anh khẽ cười: "Ngày em chuẩn bị sinh con thì vẫn làm việc sao?"
Minh Triệu biết điều này không thực tế, chỉ đành thở dài một hơi.
Kỳ Duyên không muốn đả kích cô tiếp.
"Bữa tối muốn ăn gì?"
Khương Hiểu không có hứng: "Tôi không đói bụng."
"Vậy thì ra ngoài ăn đi." Hiện giờ Kỳ Duyên đã thăm dò rõ tính cách của cô, có đôi khi anh chỉ cần ra quyết định là được rồi, Minh Triệu cũng chỉ mạnh miệng mà thôi.
Buổi tối, anh dẫn cô đến một quán ăn gia đình, người dùng cơm không nhiều lắm, hoàn cảnh rất thanh tĩnh.
Hai người ngồi ở một góc đại sảnh.
Minh Triệu đánh giá bốn phía: "Vì sao chúng ta không đặt phòng riêng?"
Kỳ Duyên rót cho cô một chén nước: "Bên trong rất ngột ngạt."
"Nhưng ngồi ở đây nếu bị người khác thấy được thì phải làm sao bây giờ? Lỡ như có phóng viên thì sao?" Minh Triệu nhắc nhở.
Kỳ Duyên chậm rãi uống một ngụm nước, chuyện cô lo lắng thật không ít.
"Không có người nhận ra em đâu."
Minh Triệu cúi đầu, không nói nữa, sắc mặt khẽ biến thành phức tạp.
Thật ra giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện, bây giờ hai người ở trong tình huống này, rõ ràng bị ngăn cách bởi một ngọn núi, sao anh có thể dưng dửng như vậy.
Kỳ Duyên nhìn cô: "Yên tâm đi."
Thức ăn tối hợp khẩu vị, Minh Triệu ăn sáu chén.
Cô thỏa mãn sờ bụng nhỏ, cảm thấy gần đây bản thân rất mập.
Kỳ Duyên thấy cô ăn vui vẻ: "Thích mùi vị ở đây không?"
Minh Triệu gật đầu.
"Sau này có thời gian có thể đến nữa."
"Hay là thôi đi? Đồ ăn bên ngoài có nhiều chất phụ gia lắm, cũng có thể không sạch sẽ.
Tôi đang có đứa bé đấy."
Cô tỏ vẻ nghiêm trang, Kỳ Duyên cố nén cười, tính cô còn rất tự giác đấy.
"Vậy em muốn ở nhà tự làm?"
Minh Triệu do dự gật đầu: "Đúng vậy."
"Em biết nấu ăn à?"
"Cái này có gì khó, lúc học tiểu học tôi có làm.
Chẳng qua sau này luôn ở nội trú, nên rất ít xuống bếp."
Kỳ Duyên như đăm chiêu: "Minh Triệu, việc chúng ta kết hôn, có thể giữ bí mật.
Người lớn hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"
Minh Triệu kinh ngạc: "Như vậy sau này có phải rất phiền phức không?" Gặp cha mẹ thì sẽ có vài thứ thay đổi, đâu phải kết hôn thật đâu.
Kỳ Duyên nghiêm mặt nói: "Không phiền phức."
Minh Triệu hơi nhíu mày, cả giọng nói cũng biến thành bất lực: "Lúc tôi còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, cha tôi cũng không liên lạc được." Lần trước gặp mặt vào học kỳ sau năm nhất của cô, không biết vì sao ba Phạm lại đến Tấn Thành, đến trường học tìm cô, hai cha con còn xa lạ hơn so với người xa lạ.
"Tôi sẽ liên lạc với bác trai."
"Không, không cần liên lạc với ông ấy." Nhiều năm như vậy ba không gặp cô, làm gì cô phải quấy rầy ông ấy.
Cô sợ, có phải ông đã thất vọng với cô rồi không.
"Vậy cô của em đâu? Muốn mời các cô ấy đến không?"
Minh Triệu xuất thần nhìn anh, nhưng vẫn lắc đầu.
Kỳ Duyên trầm ngâm suy nghĩ: "Chọn thời gian để ăn bữa cơm với ba mẹ anh thì sao?"
Lòng Minh Triệu hơi khẩn trương: "Được." Cô luôn từ chối anh, hình như cũng rất không lễ phép.
Kỳ Duyên nhẹ nhàng cười: "Minh Triệu, bình thường em ở cùng Triệu Hân Nhiên, cũng sẽ từ chối yêu cầu của cô ấy sao?"
Làm sao có thể.
Nếu cô từ chối Triệu Hân Nhiên, ngày thứ hai có thể cút đi rồi.
Kỳ Duyên bâng quơ nói một câu: "Tôi điều em đến bên cạnh tôi, làm trợ lý của tôi, có lẽ như vậy, thì em sẽ nghe lời."
Minh Triệu: "..."
Sau khi ăn xong, Kỳ Duyên ở cùng cô 20 phút, rồi hai người mới về nhà.
Sau khi về nhà, Minh Triệu xem tivi ở phòng khách, Kỳ Duyên đi đến thư phòng xử lý công việc.
Hai tiếng trôi qua, Minh Triệu nhìn thư phòng vài lần, Kỳ Duyên vẫn không đi ra.
Cô ngáp một cái, tắt TV, trở về phòng ngủ.
Minh Triệu nằm trên giường lớn.
Drap giường chăn đều mới, cô có thể ngửi được mùi hương giặt quần áo.
Thật lâu sau, cô nhắn tin cho Lam Anh:
Tớ muốn kết hôn với Nguyễn Cao Kỳ Duyên, bí mật.
Tớ không biết sau này sẽ thế nào, nhưng cứ chờ sinh con ra trước rồi nói sau.
Có thể Lam Anh không mang di động, Minh Triệu không nhận được tin hồi âm của cô ấy.
Cô lăn qua lộn lại trên giường, cảm thấy hơi thở Kỳ Duyên ngay bên cạnh cô.
Kỳ Duyên là người việc hôm nay không để ngày mai, tuyệt đối sẽ không để đọng chuyện hôm nay qua đến ngày thứ hai.
Chờ anh xử lý xong công việc, đã hơn 11 giờ rưỡi.
Từ thư phòng đi ra, đi ngang qua phòng ngủ chính, từ khe cửa phía dưới có thể thấy được ánh sáng nhạt trong phòng, anh nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.
Minh Triệu đang nghịch di động, hôm nay Triệu Hân Nhiên phát ra một tin trên weibo, xem ra thu tiết mục cũng không tệ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nói: "Có chuyện gì à?"
Kỳ Duyên thở ra một hơi: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"À, được." Minh Triệu nhìn thời gian, mười một giờ bốn mươi.
Làm ông chủ thật không dễ dàng, tăng ca đến khuya.
Cô đăng nhập vào tài khoản người hâm mộ của Triệu Hân Nhiên, ghi lời khen, lại hòa