Mẹ Nguyễn lục lại suy nghĩ ở trong đầu hồi lâu, cũng không nghĩ ra đến cùng Phạm Đình Minh Triệu là ai? Nhưng thái độ hôm nay của Kỳ Duyên, bà đã quá rõ ràng, con trai trở về chỉ thông báo cho bọn họ một tiếng thôi, chứ anh đã quyết định hết rồi.
Trong số minh tinh điện ảnh và truyền hình có ai tên Phạm Đình Minh Triệu à? Hay bạn học của nó?
"Con à, sao đột ngột như vậy?" Nụ cười trên mặt mẹ Nguyễn nhạt xuống.
Từ sơ trung Kỳ Duyên đã bắt đầu nhận được thư tình, quà tặng của nữ sinh, nhưng anh chưa từng đặt tâm tư vào mặt này, trừ đọc sách, vận động, hình như anh hoàn toàn không có hứng thú với việc đó.
Khi con nhà người ta yêu sớm, thì Kỳ Duyên ngoài việc thảo luận bài học với bạn nữ ra, thì không có lời nói dư thừa nào.
Khi Kỳ Duyên tốt nghiệp đại học, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, mẹ Nguyễn bắt đầu hơi lo lắng, vì sao con trai không tìm đối tượng? Chồng luôn nói bà quan tâm mù quáng.
Phụ nữ luôn cẩn thận về mặt tình cảm hơn so với đàn ông.
Vài lần mẹ Nguyễn thử hỏi qua, Kỳ Duyên luôn linh hoạt trả lời bà.
Không gặp được người thích hợp, không gặp được người mình thích.
Hỏi anh thích kiểu thế nào?
Anh nói, con tạm thời cũng không biết.
Chờ sau này gặp, sẽ nói cho mẹ nghe.
Mẹ Nguyễn không hổ là người đã cùng ba Nguyễn đi qua nửa đời người, bà nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, cười nói: "Trước kia không nghe con nhắc đến? Đột ngột như vậy, chúng ta chưa kịp chuẩn bị gì."
Ba Nguyễn nhìn hoàn cảnh hiện tại, hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện.
"Đi vào rồi nói."
Ba mẹ Nguyễn thay quần áo xong, hai người trở lại phòng khách.
Kỳ Duyên đang pha trà, lúc này anh vẫn khí định thần nhàn như vậy.
Ba Nguyễn nhẹ vỗ tay vợ: "Tin tưởng vào con trai của bà đi."
Ngực mẹ Nguyễn vẫn nghẹn.
Kỳ Duyên ngẩng đầu: "Ba mẹ, hồng trà mới pha, hai người nếm thử xem."
Mẹ Nguyễn làm gì còn tâm trạng uống trà: "Con à, chúng ta luôn chờ mong con kết hôn, nhưng con như vậy cũng quá đột ngột rồi."
Kỳ Duyên uống một ngụm trà, hương vị hồng trà hơi chát miệng.
"Ba mẹ, kế hoạch của con là kết hôn trước sinh nhật hai mươi tám tuổi, nhưng hiện giờ con đã gặp được người hoàn toàn thích hợp."
"Nhưng chúng ta không hiểu cô gái đó chút nào."
"Ngài không tin vào mắt con."
"Này - -" Mẹ Nguyễn cạn lời, bà đương nhiên tin anh.
"Chủ nhật này con sẽ mang cô ấy đến gặp ngài."
Mẹ Nguyễn dở khóc dở cười: "Con kết hôn thì làm chúng ta bớt lo rồi.
Cô gái đó bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Nhà ở đâu?"
Kỳ Duyên chỉ biết mẹ anh cũng là phụ nữ, đối với vợ tương lai của anh sẽ không nhịn được muốn tìm hiểu, anh trả lời từng câu một.
Trái lại ba Nguyễn, vẫn bình tĩnh, nhàn nhã uống trà.
Mẹ Nguyễn nghe xong: "Bằng tuổi Ân Ân à, đây chẳng phải vừa mới tốt nghiệp đại học sao." Đến cùng, sao cô bé đó có thể bắt được con trai của bà vậy? Bà không khỏi tò mò, nhưng cuối cùng bà vẫn không hỏi kỹ.
Kỳ Duyên không ở nhà dùng bữa tối.
Mẹ Nguyễn bất đắc dĩ: "Rốt cuộc con trai cũng muốn kết hôn, sao tôi cảm thấy có gì đó không thích hợp."
Ba Nguyễn cười nói: "Thế nào?"
Mẹ Nguyễn nhíu mày: "Ông không thấy kỳ lạ sao? Kết hôn mà không làm hôn lễ, nó muốn làm gì vậy?"
Ba Nguyễn trầm tư: "Có thể vì lo lắng cho hình tượng của nó, dù sao Kỳ Duyên cũng xem như là một nửa người của giới giải trí, vì riêng tư thôi."
Mẹ Nguyễn đau đầu: "Cô gái đó cũng đồng ý gả cho nó.
Con bé không mong chờ một buổi hôn lễ."
Ba Nguyễn ôm vai bà: "Đừng suy nghĩ nhiều quá.
Kỳ Duyên muốn kết hôn, chúng ta nên vui vẻ mới phải."
Lúc cơm chiều, Kỳ Ân về nhà, nghe nói anh cô trở về lại đi rồi.
Cô không khỏi bực tức vài câu: "Anh sao thế? Thời gian ở nhà ăn bữa cơm cũng không có à."
Ba Nguyễn nói: "Anh con có bạn gái, đương nhiên muốn ở cùng bạn gái rồi."
Kỳ Ân gắp thức ăn chợt ngừng lại: "Ba, ba nghe ai nói? Sẽ không phải là scandal đó chứ?"
Ba Nguyễn thương yêu nhìn con gái: "Chủ nhật anh con sẽ dẫn bạn gái đến gặp chúng ta."
Kỳ Ân nhìn mẹ: "Mẹ, thật vậy sao?" Đáy lòng cô có chút không tin.
Mẹ Nguyễn hơi cong môi: "Đúng vậy.
Con nhớ dời mấy hoạt động vào chủ nhật đi đấy."
Kỳ Ân gật đầu: "Bạn gái anh con làm gì vậy ạ?"
"Tốt nghiệp đại học J, làm ở công ty anh con.
Cái khác chúng ta cũng không rõ lắm, chờ gặp mặt rồi nói sau."
Đại học J là một trường đại học trong tỉnh, có tiếng trong cả nước.
Có thể thi được đại học J ít nhất nói lên rằng bạn gái của anh ấy rất thông minh.
Kỳ Ân học tập trung bình, năm đó ở trong nước không vào được trường đại học tốt, nên mới lựa chọn ra nước ngoài du học.
Cô nghe cách nói của mẹ, hình như không vui vẻ lắm.
Cô khẽ cười: "Tuy con rất ghen tỵ vì anh có bạn gái, nhưng ngược lại con rất mong đợi được gặp chị dâu tương lai của con.
Ba mẹ, lúc này hai người nên yên tâm rồi, nói không chừng sang năm, ba mẹ còn có cháu để bồng đó."
Ba Nguyễn cười ha ha: "Ba đây có thể xin nghỉ hưu sớm rồi." Ông nhìn về phía vợ: "Bà cũng nên sắp xếp lại công việc đi, cái gì giao ra được thì năm nay giao hết đi, sang năm chúng ta ở nhà ẵm cháu nội."
Mẹ Nguyễn liếc ông: "Ông nói dễ nghe nhỉ."
Buổi tối, dì nấu cơm chiều xong thì đi rồi.
Minh Triệu và Kỳ Duyên cùng ăn tối, sau khi ăn xong, Minh Triệu tự giác muốn đi rửa bát, Kỳ Duyên lại đứng dậy, cầm lấy bát đũa, đặt vào máy rửa bát.
Minh Triệu thấy thiết bị xa hoa trong phòng bếp này, không hề có dấu vết khói bếp.
"Trước kia ở nhà anh cũng sẽ tự mình nấu cơm à?"
Kỳ Duyên nhếch môi: "Ít lắm." Vô cùng ít.
"Thật sự phí của trời rồi."
"Hiện giờ không phải đang cố tận dụng sao?"
Minh Triệu không phản bác được, nếu không cần, lúc trước vì sao lại muốn mua mấy thứ này chứ.
"Hôm nay em trở về trường rồi hả?"
"Đi lấy vài thứ."
"Em nên để tôi cùng đi với em."
Anh mà đi sợ là sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết đấy.
"Mấy việc vặt, tự tôi có thể làm được."
Kỳ Duyên chăm chú nhìn bụng của cô: "Tôi chỉ lo lắng thôi."
Minh Triệu nhẹ sờ bụng: "Tôi rất khỏe, Tiểu Đậu Nha ở trong bụng tôi cũng rất nghe lời."
"Tiểu Đậu Nha? Đây là biệt danh...!em đặt cho đứa bé sao?" Kỳ Duyên híp mắt.
"Không phải biệt danh mà là tiểu danh! Tôi phát hiện ngày mang thai, giữa trưa ăn một mâm đậu nành." Cô cảm thấy tên này rất đáng yêu.
"Anh không cảm thấy xuôi tai à?"
Kỳ Duyên không có ý kiến: "Ý kiến của tôi em sẽ để ý sao?" Cô đứng bên cạnh anh, anh cao hơn cô hơn nửa cái đầu, khi nói chuyện, anh hơi cúi đầu, hô hấp phất qua bên tai cô, hơi thở đến gần, cô theo bản năng lui về sau một bước.
Phía sau là tủ quầy,