Trước đưa lên là canh, là canh bí mà Tề Ninh thích nhất,thanh đạm thơm ngát, làm người ta yêu thích không buông tay.
Mẹ Tề Ninh là người Quảng Đông,cho nên nhất kiến chung tình với đồ ăn Quảng Đông cơ hồ là do trời sinh. Tiêu Ngôn là một kẻ hào phóng,theo cách hắn gọi món có thể nhìn ra đến. Từ canh cho tới các món chính, đủ đầy mọi thứ,mười phần xa xỉ hoàn toàn có khả năng.
Không để người bên cạnh hầu hạ, Âu Dương Duệ cầm cái chén trước mặt Tề Ninh giúp cậu múc canh. Tề Ninh cảm thấy có chút xấu hổ,thời điểm bắt gặp ánh mắt Tiêu Ngôn thổi qua,tràn đầy trêu tức cùng hứng thú khiến cậu hận không tìm cái lỗ chui vào.
_”Cám ơn.” Thẳng đến khi Âu Dương Duệ múc xong, đặt cái chén trở lại trước mặt mình,Tề Ninh mới không được tự nhiên nói một câu
Âu Dương Duệ chỉ nhìn cậu, sau đó không nói, bắt đầu cầm đũa ăn cơm. Tề Ninh vừa uống canh, ánh mắt bất giác liếc qua, thấy rõ những ngón tay thon dài cùng gương mặt nghiêng của người nọ. Người trước mặt, cử chỉ ưu nhã, diện mạo tuấn mỹ, trẻ như thế đã ngồi trên chiếc ghế thị trưởng,vị trí luôn làm kẻ khác sục sôi, người như vậy sâu không lường được, làm cho người ta nhìn không thấu. Tề Ninh kinh ngạc nhìn đối phương xuất thần,đột nhiên bị lời nói của Tiêu Ngôn kéo trở về “Tề Ninh, canh của cậu đều chảy vào lỗ mũi rồi.”
Ách …
Kích động mở to mắt,không phát hiện bát canh đã nghiêng, muốn bổ cứu cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước canh nóng bỏng trong chén sái ra ngoài. Thời điểm toàn bộ nước canh sắp đổ lên người thì thân thể lại được người dùng sức kéo,một tiếng thanh thúy vang lên, chén sứ tinh mỹ từ nay về sau trở thành ngọc nát, không thể trở lại.
Cánh tay bị một bàn tay to lớn giữ chặt,thân thể cơ hồ nằm trọn trong lòng người nào đó. Tề Ninh kinh hồn chưa định ngẩng đầu chống lại ánh mắt đầy gợn sóng của Âu Dương Duệ. Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn,Tề Ninh cảm thấy giờ khắc này cậu phảng phất như thấy được thế giới nội tâm của vị thị trưởng trẻ tuổi trước mặt, vừa thâm thúy lại sâu thẳm.
_”Bị thương sao?” Âu Dương Duệ nhẹ nhàng mở miệng,thanh âm không khỏi nôn nóng
Tề Ninh lắc đầu, thuận thế ngồi thẳng dậy, lúc nãy rất không cẩn thận
_”Tề Ninh, cậu thế nào?” Tiêu Ngôn khoanh tay trước ngực, bàng quang đứng nhìn, thờ ơ lạnh nhạt.
Âu Dương Duệ liếc hắn một cái,Tiêu Ngôn lập tức làm như không thấy.
Tuy giữa đường khúc chiết, nhưng bữa cơm vẫn chấm dứt trong hài hòa. Khi ăn, Âu Dương Duệ đi ra ngoài một lần,đợi đến lúc tính tiền mới được thông báo là đã có người thanh toán. Tiêu Ngôn nhét ví tiền vào túi,miệng đầy kinh thường nhìn người nào đó: “Thị trưởng đại nhân quả nhiên nhiều tiền.”
Lời này cũng không biết là khen hay chê, Tề Ninh nghe chứ không nói,một kẻ ăn không ngồi rồi như cậu căn bản không có lập trường.
Chỉ biết nhà hàng xa hoa trước mắt này, không biết tới bao giờ mới có thể mang Tề Hạ đến đây ăn cơm.
Ra khỏi cửa, Tề Ninh cơ hồ cấp tốc không kịp rời đi,lại bị Âu Dương Duệ bắt lấy cổ tay. Giữa trưa ngày hạ,đường xá mông lung dâng lên độ nóng,hơi nước trong không khí phảng phất như đã bị hấp cạn,chỉ còn lại khô nóng khó chịu,bàn tay người nọ đặt trên da thịt dường như cũng bị khí trời ảnh hưởng, ấm hơn bình thường, Tề Ninh yếu ớt rút tay về,hai má đỏ ửng,cũng không biết là say nắng hay khác.
Âu Dương Duệ nhìn mặt cậu ửng hồng, vui sướng nhếch miệng, cầm gói to đưa qua “Nhà hàng tặng kèm bánh ngọt và nước giải khát, tôi cùng Tiêu Ngôn đều không thích thứ này,vừa lúc mang về cho em gái cậu nếm thử.”
Tề Ninh nhìn gói to trong tay người nọ,qua hồi lâu mới e dè tiếp nhận.
Cảm kích trước sự cẩn thận và săn sóc của người nọ,lại một câu cũng không nói nên lời. Cổ họng giống như bị nghẹn,nuốt không xuống,nhả không ra.
Trên đời tuy còn nhiều người tốt,chân chính có thể gặp gỡ lại chẳng mấy ai. Tề Ninh cảm thấy bản thân nhất định là cứt chó vận,mới có thể gặp được người ôn nhu chu đáo như thế. Cho dù đối phương cao cao tại thượng,ngay cả như vậy,vẫn không tự chủ nghĩ,có thể gặp được anh chính là chuyện tốt đẹp nhất đời này.
_”Tôi thay Tiểu Hạ cảm ơn ngài.” Hơn nửa ngày mới có thể mở miệng,kia lại có chút không giống chính mình.
Âu Dương Duệ hiền hòa nở cụ cười,ánh nắng sau lưng nở rộ quang mang. Trong mắt Tề Ninh nụ cười trên môi người nọ đang tỏa sáng,giống như kim cương mê loạn lòng người.
Trên đường trở về, đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi. Bên trong cửa kính trong suốt bày một loạt đồ chơi cùng búp bê, góc trong cùng, là một chú mèo nhỏ khoác áo bành tô,ánh mắt điềm đạm đáng yêu,hai tay bế một chiếc cốc chân dài,chất lỏng màu đỏ trong cốc bị thái dương chiếu rọi lấp lánh quang mang. Tề Ninh chợt dừng lại, bình tĩnh ngắm nhìn,rốt cuộc không nỡ bước đi.
Chú mèo này đã từng trở thành người bạn tốt nhất của cậu trong ngục,luôn ở bên cậu từ đêm tối đến bình minh. Ngốc ngốc ngồi trên đầu giường suốt bảy năm,cậu còn nhớ rõ, đó là món quà Tạ Đông tặng mình,nói rằng đáng yêu liền mua.
Sự thật cố ý bị xem nhẹ lại một lần nữa mạc danh kì diệu gợi lên,hắc ám cùng tuyệt vọng, ánh sáng và tương lai,nhất nhất ồ tới,hô hấp dần dần trở nên dồn dập,Tề Ninh run rẩy lui về sau hai bước,không cẩn thận đụng phải một người,cậu vội vàng xoay qua cúi đầu giải thích “Ngượng ngùng.”
Đối phương không lên tiếng,Tề Ninh cúi đầu bắt gặp chiếc quần tây phẳng phiu cùng giày da bóng lưỡng,cậu kinh ngạc ngẩng đầu,thanh âm có chút run rẩy “Thị…thị trưởng.”
Âu Dương Duệ giơ tay xoa xoa tóc cậu,ngữ khí mềm nhẹ như nước “Thích chú mèo đó sao?”
Ngài ấy ở đây đã bao lâu? Không phải lên xe Tiêu Ngôn rồi sao? Vì cái gì lại xuất hiện trong này?
Vô số nghi vấn lén lút mọc lên trong đầu,Tề Ninh trì độn lắc đầu,cuối cùng tầm mắt vẫn dừng nơi chú mèo nhỏ,đột nhiên, cậu nheo mắt lại,hình như trên tai chú mèo thiếu mất một thứ,một chiếc hoa tai bằng bạc.
Thời điểm Tạ Đông đưa cậu,trên đó có một chiếc hoa tai,mà con trước mắt lại không có.
Không biết tại sao,Tề Ninh chợt thở ra,tâm tình phập phồng cũng theo đó bình lặng.
Âu Dương Duệ gặp cậu yên tĩnh trở lại,mới chậm rãi