Tuy quay về mười năm trước,tuy Tề Hạ vẫn bình an,hết thảy thoạt nhìn phi thường tốt đẹp,nhưng, Bắc Đại cách nguyện vọng của cậu quá xa, xa đến mức không thể nào giao hòa, vậy thì, lá thư thông tri trúng tuyển trong tay Tề Hạ từ đâu mà đến?
Đầu óc bị chuyện này lấp đầy,Tề Ninh đứng bất động trên ban công hồi lâu.
Tề Hạ hồn nhiên như chú chim sẻ nhảy nhót chạy lên lầu, quơ quơ phong thư trước mặt cậu “Anh hai, mau mở ra đi.” Trong thanh âm nói không nên lời vui sướng.
Tề Ninh ngơ ngác cầm lá thư được dán kín,hai tay cậu nhẹ nhàng xé niêm phong ra. Bên trong là tờ giấy,ghi rõ Tề Ninh trúng tuyển đại học Bắc Đại, yêu cầu đến trường báo danh trước ngày một tháng chín, dưới cùng là con dấu chính thức của trường đại học Bắc Đại.
_”Anh hai, anh thiệt lợi hại nha,Bắc Đại đó! Nếu như ngày xưa,anh hai chính là trạng nguyên rồi, ha ha!” Tề Hạ hoan hỉ vỗ tay,thoạt nhìn cao hứng hơn Tề Ninh rất nhiều. Đây quả thật là sự kiện khiến cô vui vẻ nhất trong mấy năm qua. Anh hai gần gũi từ nhỏ thi đậu vào trường đại học mà bao người hằng mơ ước. Tiền đồ một mảnh quang minh,đổi lại bất luận kẻ nào đều sẽ phấn chấn như vậy.
_”Anh hai, anh làm sao vậy?” Tề Hạ rốt cuộc phát hiện anh mình khác thường, không khỏi lo lắng kéo tay cậu,như thế nào biểu tình anh hai nhìn qua…không hề vui vẻ?
Tề Hạ gọi tới ba lượt cậu dường như mới hồi thần,sắc mặt quái dị,nhưng vẫn khẽ mỉm cười “Anh không sao, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái thôi.”
_”Có gì mà kỳ quái? Với thành tích của anh, đậu Bắc Đại là chuyện không thành vấn đề.” Tề Hạ dẫu sao cũng còn nhỏ,suy nghĩ chưa đủ thâm sâu, chưa đủ triệt để. Cô nơi nào hiểu được nỗi khiếp sợ cùng nghi hoặc mà Tề Ninh chôn giấu trong đáy lòng. Cậu nhớ rất rõ cả ba nguyện vọng của mình đều là T Đại, như thế nào tự nhiên lại toát ra một cái Bắc Đại. Nhìn giấy trúng tuyển trong tay hẳn không phải giả,như vậy, trong lúc cậu không biết đã xảy ra chuyện gì?
Nguyện vọng bị bóp méo?
Xác suất phát sinh loại chuyện này cao lắm sao?
Hơn nữa, giấy thông tri trúng tuyển T Đại đến tận bây giờ vẫn chưa nhận được,không phải tỏ vẻ nguyện vọng đã bị thay đổi?
Tề Ninh qua loa gấp lại phong thư không nhắc tới chuyện này. Tề Hạ gặp sắc mặt cậu có chút không xong liền thông minh không nhiều lời, kiếm cớ chạy đi. Bữa tối phá lệ phong phú,Tề Ninh choáng váng nhìn một bàn tràn đầy thức ăn, Tề Hạ cười cười bưng món cá chiên cuối cùng lên bàn,ngồi đối diện cậu nói “Anh hai, chúc mừng anh,em gái không có gì tặng anh,liền dùng bàn đồ ăn này tạm thời biểu lộ tâm ý,anh nhất định phải nhận nha.”
Tề Ninh cười cầm tay cô,tay nữ sinh mềm mại nhẵn nhụi,nắm trong lòng thậm chí có thể cảm nhận được lỗ chân lông đang nhẹ nhàng hô hấp. Dưới ánh đèn sáng rọi, trước mắt Tề Ninh bỗng nhiên tối sầm, nhìn Tề Hạ gằn từng chữ “Tiểu Hạ, anh tính toán ở lại nơi này.”
_”Tại sao vậy? Bắc Đại không tốt sao? Nhiều người học ngày học đêm, chưa chắc gì đậu được vào đó? Anh hai lo chuyện học phí chứ gì? Không sao đâu, em hiện tại đã trưởng thành, có thể vừa học vừa đi làm, trên cơ bản không cần lấy tiền của anh. Anh hai chỉ cần chăm chỉ học tập, nếu thật sự không được, không phải còn có anh Đông sao? Chúng ta có thể mượn anh ấy trước một ít,chờ ngày sau chúng ta đi làm rồi trả lại. Anh Đông nhất định sẽ không để ý,anh vào Bắc Đại được không anh?” Nhìn phản ứng của Tề Hạ khiến Tề Ninh không khỏi kinh ngạc,cậu không ngờ em gái lại kích động như vậy.
_”Không phải anh lo lắng về vấn đề tiền bạc,anh chỉ không nỡ xa em mà thôi.” Vốn dĩ, không muốn nếm trải cảm giác chia lìa chua xót cùng bất lực.
Tề Hạ há hốc mồm, một lúc lâu mới hồi thần,trong đôi mắt đẹp tẩm đầy nước mắt “Anh hai, em không thích anh như vậy,em có thể tự chăm sóc cho mình.”
Tề Ninh lắc đầu, ôn nhu mỉm cười “Anh hai biết,anh chỉ không muốn cách em xa như vậy.” Thời điểm nói chuyện, Tề Ninh nhịn không được xoa xoa hai má cô. Tề Hạ thừa kế vẻ đẹp của mẹ,mới mười lăm đã có thể nhìn ra dung nhan tuyệt mỹ, thanh nhã động lòng người. Một cô gái như vậy,cậu thật sự không dám bỏ lại một mình.
_”Em cũng không muốn xa anh đâu,nhưng mà, em càng không muốn bởi vì em mà chậm trễ tiền đồ của anh.” Tề Hạ phá lệ kiên trì với chuyện này,thời điểm nói chuyện ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm anh mình,không hề có ý thỏa hiệp.
Tề Ninh thở dài, cầm đũa bắt đầu ăn cơm,bỏ qua không tiếp tục nhắc tới đề tài này.
Nhìn bộ dạng cậu thực không muốn nói, Tề Hạ đành thôi. Nghĩ thầm còn thời gian, âm thầm dự định thường xuyên tiến hành tư tưởng giáo dục với anh mình.
Năm ấy lúc ba Ninh mẹ Ninh qua đời, Tề Hạ vẫn là một cô bé thiên chân sáng sủa,trong đầu chứa đầy búp bê cùng váy bồng xinh đẹp. Hy vọng mỗi ngày đi học có thể cột những kiểu tóc đáng yêu, diện những bộ váy kiêu sa. Hy vọng mỗi ngày về nhà được gặp ba gặp mẹ,hy vọng anh trai vĩnh viễn không rời khỏi cô. Chính là, tưởng tượng quá mức tốt đẹp,ngay khi hiện thực đánh úp lại, hậu quả tạo thành nghiêm trọng hơn bình thường rất nhiều.
Tề Hạ nhớ rõ ngày đó anh trai dắt tay mình,ba mẹ hạ tạng dưới trời mưa to. Cô nhìn anh trai bốc từng nắm đất ném xuống huyệt,hai bàn tay anh đầy máu,màu đỏ xen lẫn trong bùn đất vô cùng chói mắt. Tề Hạ cảm thấy đau,trái tim nhỏ giống như bị kim đâm,chua xót tê dại. Nước mưa thấm đẫm khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ,giờ phút này chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, cô không cần quần áo xinh đẹp, chẳng cần búp bê,cũng không muốn đồ ăn vặt, cô chỉ cần…Anh trai không khổ sở nữa thì tốt rồi.
Nguyện vọng tưởng chừng như đơn giản,lúc thực hiện lại vô cùng khó khăn.
Vài năm này, bọn họ sống rất chật vật. Tề Ninh yêu thương Tề Hạ tự nhiên muốn dành mọi thứ tốt nhất cho em gái,trái lại chính mình chịu tội.
Thân thể khô quắt như que củi,trên mặt không nặn ra hai miếng thịt.
Đây là cái giá phải trả.
Nước trong bồn tràn ra ngoài, tích tích đát đát chảy xuống sàn. Tề Hạ không hề hay biết,hai tay ôm cái đĩa, hồn đã sớm không ở nơi này. Tề Ninh vừa tiến vào lấy nước liền nhìn thấy cảnh tưởng như vậy. “Tiểu Hạ, Tiểu Hạ.” Lay Tề Hạ hai lần,cô mới giật mình hồi thần,bắt gặp tình trạng hỗn loạn trong bếp, lập tức ôm đầu thét chói tai.
_”A a a!!! Bực quá đi, em bất quả chỉ thất thần trong giây lát liền