Cậu bé giơ cây kem ốc quế có vị dâu tây, vừa nhìn thấy người đàn ông chạy tới, đôi mắt thoáng chốc sáng bừng lên, lau lau nước mắt trên mặt, dùng sức vẫy tay với hắn.
Nhìn thấy phản ứng của cậu bạn nhỏ, Hoắc Nhiên và nhân viên công tác đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cũng may là không thực sự đi lạc.
"Xin lỗi, đã gây phiền phức cho các anh rồi, vừa rồi bị lơ đãng nên không chú ý đến Điền Điền.
"
Chàng trai trẻ tuổi chân thành nói lời cảm ơn với bọn họ, mái tóc bết trên trán ướt đẫm mồ hôi, thoạt nhìn như tìm suốt cả đường đi.
Nhân viên dặn dò hắn vài câu phải để ý đứa nhỏ thật tốt, sau đó nhanh chóng đi làm việc của mình.
Hoắc Nhiên thấy sự tình đã được giải quyết, đang muốn xoay người rời đi thì nghe thấy người đàn ông phía sau gọi hắn lại.
"Xin chào, là anh tìm được Điền Điền sao?"
Hoắc Nhiên nhìn xuống, hóa ra là đứa nhỏ đang nói chuyện với người đàn ông bằng ngôn ngữ ký hiệu, đôi mắt sáng ngời có chút xấu hổ nhìn hắn.
"Bé nói cảm ơn anh đã cho bé ăn kem ốc quế, ăn rất ngon.
"
"Không sao cả, chuyện nhỏ này không tốn sức gì.
"
Hoắc Nhiên mỉm cười nhìn cậu bạn nhỏ, nhịn không được nhắc nhở vị phụ huynh sơ ý này: "Đứa nhỏ không nói được, nếu như thật sự đi lạc thì sẽ phiền phức lắm, lần sau hay cẩn thận một chút.
"
"Là lỗi của tôi, hôm nay tôi ra ngoài quá vội vàng, vốn dĩ là nên gọi thêm người đến giúp tôi cùng nhau dẫn! ! "
Vẻ mặt của chàng trai trẻ tuổi rất là hổ thẹn, "Cũng may mà Điền Điền gặp anh, nếu không thì tôi cũng không biết phải tìm bé ở đâu nữa.
"
Nhiệt độ không khí vào tháng tám vẫn còn rất mùa hè, Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua hai cây kem ốc quế vẫn còn dư lại trong tay mình, phát hiện nếu cứ trì hoãn như vậy, kem bắt đầu có dấu hiệu bị chảy ra.
Mà người trước mắt dường như rất quen thuộc, vẫn luôn không ngừng nói chuyện.
"Đây là lần đầu tiên nhóm Điền Điền đến công viên giải trí lớn như vậy, cũng trách tôi trước đây không dạy cho bọn nhỏ cách làm như thế nào khi bị lạc đường! ! "
Hoắc Nhiên chính xác bắt được trọng điểm: "Bọn nhỏ? Còn có những đứa nhỏ khác sao?"
"Đúng vậy, chúng đều là những học sinh của trường học đặc biệt.
"
Chàng trai trẻ tuổi quay đầu lại, Hoắc Nhiên nhìn theo, thấy một đám trẻ con đang yên tĩnh đứng dưới bóng cây cách đó không xa, tay cầm tay dựa vào nhau.
Xem ra là giáo viên của một trường đặc biệt, vào ngày nghỉ thì mang bọn nhỏ ra ngoài chơi, còn rất có tình yêu.
Hoắc Nhiên cảm khái trong lòng, ánh mắt không tự chủ mà bị người qua lại hấp dẫn.
Tại sao kem ốc quế trên tay họ lại có hai màu?
Chàng trai trẻ tuổi quan sát vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên nói: "Mặc dù có chút mạo muội, nhưng hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi! ! "
Cùng lúc đó, Hoắc Nhiên mở miệng nói: "Ngại quá, anh có thể giúp tôi một việc được không?"
Chàng trai trẻ tuổi sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình, khẽ gật đầu, "Anh nói đi, tôi nhất định sẽ giúp.
"
"Tôi muốn mua thêm mấy cây kem ốc quế nữa, hai cây này tôi mời bọn trẻ ăn, vừa lúc Điền Điền cũng cầm một cây.
"
Không đợi chàng trai trẻ tuổi phản ứng, Hoắc Nhiên đã đưa cây kem ốc quế cho hắn, sau đó lễ phép chào tạm biệt: "Cảm ơn, tạm biệt.
"
Hắn xoay người đi về phía quầy đồ uống lạnh, bỏ lại thanh niên cầm hai cây kem ốc quế, vẻ mặt mờ mịt đứng ngay tại chỗ, cậu bé bên cạnh thì rất vui vẻ, bé vẫy tay sau lưng Hoắc Nhiên.
Nụ cười vừa rồi nhìn thấy, khiến Hoắc Nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái vi diệu.
Hoắc Nhiên không có ấn tượng gì về tướng mạo của người này, nhưng sự háo hức trên khuôn mặt hắn, biểu cảm dường như muốn giúp một ai đó, luôn khiến hắn cảm thấy mình đã gặp qua người này ở đâu rồi.
Một người xa lạ đứng phát ngốc trước kệ hàng siêu thị, lại chủ động hỏi hắn muốn hỗ trợ hay không, đã hoàn toàn bị hắn vứt ra sau đầu.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, cũng không nghĩ ra kết quả, Hoắc Nhiên dứt khoát từ bỏ.
Lại thêm mười phút sau, hắn giơ ba cây kem ốc quế dâu tây sữa bò mới toanh, không ngừng bước chân trở về vòng xoay hải mã.
Nhưng mà Đào Tri Việt và Hoắc Tư Hàm đã bước xuống khỏi chú hải mã đang xoay, dựa vào lan can, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ hắn.
Hoắc Nhiên vô cùng tiếc nuối, đưa hai cây kem ốc quế qua: "Kết thúc rồi sao?"
"Đúng vậy, xoay một vòng chỉ mất năm phút thôi, sao anh đi mua có cây kem lại đi lâu như vậy chứ? Em còn tưởng rằng anh đi lạc.
"
"Sao em lại biết anh đi mua kem?" Hoắc Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn.
"Vô nghĩa, vừa rồi em nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn kem của người khác là biết anh muốn làm gì rồi.
" Hoắc Tư Hàm khinh thường nhìn lại nói, "Anh Tri Tri cũng nhìn ra, đúng không?"
"Đúng vậy.
" Đào Tri Việt gật đầu đồng ý, "Anh nhất định là thèm kem ốc quế trong tay đứa nhỏ.
"
"Tôi không có, tôi mới không thèm ấu trĩ như vậy.
"
"Vậy nhất định là anh muốn nhân cơ hội tụi em ăn kem ốc quế ngồi trên hải mã mà chụp một bức ảnh xấu hoắc.
" Hoắc Tư Hàm một lời trúng đích.
Hoắc Nhiên không lời gì để nói.
Đào Tri Việt bình luận đúng trọng tâm: "Như vậy càng giống ấu trĩ hơn.
"
"! ! " Hoắc Nhiên ánh mắt mơ hồ, "Tiếp theo muốn chơi trò gì nữa? Tôi thấy bây giờ ở cầu trượt lớn không có nhiều người xếp hàng, trò này cũng xếp hạng rất cao trong sách hướng dẫn đúng không.
"
"Không được nói sang chuyện khác, cho nên tại sao anh lại đi lâu như vậy? Nói cho chính xác!"
"Nói ra thì rất dài, vừa rồi anh giúp người làm vui, sau đó gặp một con rối gỗ, không ngừng nói chuyện với anh, kem tan hết nên anh đành phải quay lại mua tiếp.
"
"Rối gỗ có thể nói là thứ gì, sao anh không nói anh lừa ông già Noel ăn kem ốc quế luôn đi?"
"Cái này gọi là ẩn dụ, là một loại biện pháp tu từ, Hoắc Tư Hàm, em có học lớp tiếng Trung chưa vậy?"
"Anh Tri Tri ơi ảnh hung với em kìa!!!"
Kem dâu tây sữa bò ăn rất ngon, vị ngọt đậm đà tan ngay trong miệng.
Đào Tri Việt cầm kem ốc quế, cười lặp lại: "Có lý, cho nên rối gỗ có thể nói là thứ gì?"
Ánh mặt trời vừa phải, viên kem trắng hồng bắt đầu tan dần, sữa trắng hồng chạy xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, sau một lúc hoảng thần, nhanh chóng mổ vào trên mặt cậu một cái.
"Quên mất, không quan trọng.
"
Hoắc Tư Hàm phản ứng nhanh nhạy, ôm mặt thét chói tai.
"A a a a không được ngược cẩu ở một khoảng cách gần như vậy! Hai người trái pháp luật rồi!!!"
Nói nói, cô lại lộ ánh mắt khát vọng từ khe hở ngón tay: "Nhưng làm lại một chút cũng không phải là không thể! ! "
"Em nằm mơ à.
" Hoắc Nhiên trở tay đưa cho cô một hạt dẻ, "Mau ăn đi, sắp tan hết rồi.
"
"Sau trò này em muốn chơi gì?" Hắn quay đầu hỏi Đào Tri Việt.
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, đề nghị: "Chơi đại lốc xoáy điên cuồng lần nữa đi? Em cảm thấy chơi rất vui, sau đó cũng gần đến giờ để đến nhà hàng ăn cơm trưa, lúc đó lại suy nghĩ xem chiều nay muốn chơi gì.
"
Hoắc Nhiên