Tiếng thét chói tai lại dạo qua một vòng trong trò đại lốc xoáy điên cuồng, sau đó ăn ăn cơm trưa tại nhà hàng nhạc viên tràn ngập hơi thở cổ tích.
Ba người ăn uống no nê nhìn hướng dẫn tham quan trên màn hình điện thoại, bắt đầu câu có câu không thảo luận về lịch trình sắp xếp buổi chiều.
"Em muốn chơi cầu trượt lớn, hồ tạo sóng, chờ vào hồ bơi mà coi xem ai trong chúng ta là người cười đến cuối cùng......! Đúng rồi, còn có sông phiêu lưu! Như vậy một buổi chiều cũng gần như là kết thúc rồi, ban ngày dài đằng đẳng quá đi à, em thật muốn mau mau đến tối......"
Hoắc Tư Hàm nói linh tinh với cái hướng dẫn, bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Nhiên nặng nề ho khan một tiếng.
"Chờ đến tối rồi hãy đến sông phiêu lưu đi, đèn đóm vào buổi tối sẽ đẹp hơn."
Hoắc Tư Hàm chợt nhận ra rồi à một tiếng, nhanh chóng thu liễm lại biểu tình, "Có lý, vậy em lại chọn trò khác, anh Tri Tri có muốn chơi gì không?"
Không đúng.
Hai ngày nay, Đào Tri Việt đã quen với việc hai người này công kích lẫn nhau bất cứ lúc này, nay đột nhiên lại hài hòa hữu ái như thế, khiến cho cậu thật không kịp thích ứng.
"Hai người các anh có âm mưu gì đúng không?"
Trong cái nhìn chằm chằm của Đào Tri Việt, hai anh em đều đồng thanh lắc đầu: "Không có."
Hiểu rồi, đó chính là có.
"Thành thật khai báo đi."
Hoắc Nhiên thấy tình thế không đúng, liếc mắt đầy ẩn ý nhìn em gái, vớt vác nói: "Buổi tối ở đây sẽ có một buổi ca múa nhạc và ánh sáng, rất náo nhiệt, hôm nay hình như cũng có, vốn dĩ muốn cho em một chút ngạc nhiên."
Nghe thì rất hợp lý, nhưng Đào Tri Việt cũng không tin tưởng.
"Đúng không đó? Vậy em sẽ chờ mong đến buổi biểu diễn tối nay."
"Thật mà thật mà." Hoắc Tư Hàm gật đầu như con gà mổ thóc, "Em làm chứng."
Thấy em gái lại bắt đầu gây trở ngại mà không giúp được gì, Hoắc Nhiên nhanh chóng đứng dậy quyết định: "Đi, tới cầu trượt lớn thôi, chậm chân coi chừng lại đông người đó."
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, quyết định phối hợp với bọn họ, làm bộ làm như không thấy.
Dù sao nếu căn cứ vào lời thoại trước đó mà phán đoán, điều kinh ngạc nhất định nằm ở trên sông phiêu lưu.
Cậu bắt đầu âm thầm chờ mong.
Cầu trượt lớn cũng là một trong những trò chơi mạo hiểm kích thích tiêu biểu, cả nhóm đã chơi hai lần liên tiếp, còn chơi qua một lần các dạng cầu trượt muôn hình vạn trạng ở gần đó.
Tiếp theo là đến phiên hồ tạo sóng, nơi mà bọn họ dành cả buổi chiều để ngâm mình trong đó.
Đào Tri Việt đã học bơi cách đây rất lâu, nhưng sau đó lại không chạm vào nước trong một thời gian dài, nên cậu đã hoàn toàn quên mất cách bơi, không có ký ức thân thể, thế là bắt đầu chìm xuống một cách khẩn trương ngay khi xuống nước.
Nhưng thật tuyệt vời khi được chơi dưới nước trong một thời tiết nóng như thế này.
Cậu ở chỗ nước nông thật lâu, đứng tại chỗ chống cự nửa ngày có thể đứng vững bước đến cùng, cuối cùng nhịn không được khi người bên cạnh đang bơi thỏa thích như cá, bị Hoắc Nhiên kéo xuống kéo xuống nước, tay trong tay dạy cách bơi.
"Hít vào, thả lỏng, đôi tay ôm lấy đầu gối, cố gắng càng gần ngực càng tốt, đừng căng thẳng, cơ thể sẽ tự nhiên nổi lên thôi."
Đào Tri Việt làm theo lời hắn, hai chân cách mặt đất ôm thành một cục, cả người quả thật nổi lên trên một cách thần kỳ.
Nửa bên tai chìm trong nước hồ bơi, âm thanh từ thế giời bên ngoài dần trở nên mơ hồ, như là có ánh sáng chiều xa xa.
"Sẽ không chìm đâu, đừng sợ."
Tấm lưng duỗi thẳng song song với mặt nước, gió nhẹ thổi qua, để lại từng mạt mát lạnh trên da.
"Nổi lên rồi!" Hoắc Tư Hàm biết bơi ngoi đầu lên khỏi mặt nước ồn ào, "Úi chà chà nhìn eo kìa! Eo tốt nha!!"
Sau đó không ngờ lại bị Hoắc Nhiên xua đuổi một cách tàn nhẫn bằng cách tạt nước vào người.
Sau khi phát hiện bản thân mình sẽ không chìm xuống, sự xa lạ và sợ hãi khi đối diện với nước cũng giảm đi rất nhiều, Đào Tri Việt mang kích bơi vào, bắt đầu làm theo sự hướng dẫn kiên nhẫn của Hoắc Nhiên, chậm rãi tìm về ký ức bơi lội.
"Thử vươn tay chèo, ngẩng đầu hít thở, đúng rồi, từ từ tìm tiết tấu, có thể thử một lần nín thở."
"Tôi sẽ đỡ em ở phía dưới, yên tâm."
Cánh tay mạnh mẽ đỡ giữa eo và bụng, Đào Tri Việt đã mở mặt khi xuống nước, qua chiếc kính bơi bị hơi nước làm mơ, cậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của người bên cạnh.
Hoắc Nhiên cũng nín thở lặn xuống nước, chuyên chú nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Những sợi tóc mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng tung bay trong làn nước.
Thế giới dưới nước đột nhiên an tĩnh, tất cả đều trong xanh, làn nước gần như trong suốt khi có ánh mặt trời chiếu vào.
Giống như một giấc mơ êm đềm.
Cậu giống như đã học được cách bơi trở lại, giẫm chân xuống, thông thuận trồi lên mặt nước để thở.
Hoắc Tư Hàm mang vẻ mặt hưng phấn bơi qua bơi lại ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn cả hai rồi phát ra âm thanh trầm trồ.
"Sóng tới rồi!!!"
Máy tạo sóng tung ra một làn sóng lớn, trong tiếng kinh hô của các du khách, từng lớp sóng trắng tầng tầng lớp lớp ập đến.
Hồ bơi đầy ấp tiếng cười vang cùng tiếng hét.
Khi mạt sóng lướt qua thân thể, cậu phảng phất như bị một đôi tay vô hình đẩy về một nơi xa không biết phương hướng.
Cũng may Hoắc Nhiên đã kịp thời kéo cậu lại.
Bọt sóng giảm dần, nước trong hồ cũng dần dần bình lặng.
Chơi trong hồ tạo sóng đến lúc chạng vạng, ba người chơi mệt mỏi cuối cùng cũng cặp bờ, dẫm lên mặt nước, nhìn những người khác bị sóng đánh tới đánh lui.
"Ha ha ha ha người kia đã bị chụp hình lại rồi!" Hoắc Tư Hàm nhìn với vẻ thích thú, "Được rồi! Lại nhanh chóng nảy ra kìa, động tác nhanh quá, full điểm luôn!"
Đào Tri Việt thưởng thức lời bình luận: "Ai đâu? Người đội mũ bơi màu đỏ sao?"
"Không phải, người để tóc húi cua á, á em nhìn thấy người đội mũ bơi màu đỏ rồi, u là trời anh ta đang ở tư thế gì thế, cười chết em......"
Hoắc Nhiên vừa nghe vừa cười bấm điện thoại qua túi chống nước nhìn thời gian.
"Em ngửi thấy mùi của nước dừa, em muốn uống dừa!"
Hoắc Tư Hàm với đôi mắt sắc bén nhìn thấy có người trên bờ đang ôm một trái dừa rất lớn, đang dùng ống hút hút lấy nước dừa nguyên vị.
"Em là mũi chó sao? Vậy mà cũng có thể ngửi được."
Xỉa xó thì xỉa xó, nhưng Hoắc Nhiên vẫn rất hoàn thành chức trách của một cây ATM, "Anh đi mua, nhưng không cầm hết ba trái được, em đi theo cùng anh cầm đi."
Đào Tri Việt nhìn nhiều hơn vài lần: "Sao em thấy người kia có chút quen mắt."
Cậu cố gắng nhớ lại một chút: "Hình như là Cận thiếu......"
"Hả?" Hoắc Nhiên hậu tri hậu giác nhìn qua, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút.
Vậy mà là Cận Thiếu · Viễn.
Cận Thiếu Viễn mặc một bộ quần áo bình thường, ôm trái dừa nhìn khắp nơi, khi tầm mắt đối diện, hắn hình như đối với lần gặp ngẫu nhiên này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, còn hơi nâng cằm lên ra hiệu với bọn họ.
Hoắc Nhiên nhanh chóng đi qua: "Cậu tới làm gì?"
"Anh đột nhiên ủy thác tôi làm việc, tôi còn không thể tới xem nhiệt......"
Giây tiếp theo ánh mắt Hoắc Nhiên như muốn đẩy mạnh hắn vào trong bể bơi, Cận Thiếu Viễn nghĩ ngợi một chút, kịp thời lái sang chuyện khác, "Nhiệt......!Khí cầu?"
Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười kiểu tác phong làm việc: "Hy vọng quý nhạc viên có thể sớm ngày phát triển dự án khinh khí cầu trên mặt nước để phổ biến với khách du lịch."
Vẻ mặt của Cận Thiếu Viễn co rút: "Tôi vừa mới đầu tư một số tiền, đừng bận tâm."
Hoắc Tư Hàm ở bên cạnh vây xem nửa ngày, cuối cùng cũng phản ứng lại: "Hóa ra là anh, thiếu chút nữa là em không nhận ra rồi, sao anh lại đen hơn trước vậy?"
Là một người yêu thích soái ca mỹ nữ, Hoắc Tư Hàm đương nhiên cũng đã gặp qua Cận Thiếu Viễn, thế nhưng sau khi nói chuyện với hắn, những bá đạo tổng tài trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết ân oán hào môn mà cô thích xem đều có gương mặt chuẩn xác.
"Hiện tại thoạt nhìn anh bình thường hơn rất nhiều." Hoắc Tư Hàm cảm thán nói, "Không dễ dàng mà, thời kỳ trung nhị cuối cùng cũng qua."
Cận Thiếu Viễn:......
"Ngày nào tôi cũng chạy qua chạy lai bên ngoài, Hoắc Nhiên không phải cũng đen sao?" Cận Thiếu Viễn ý đồ biện giải, lại cảm thấy khó mà thắng được hai anh em này, đơn giản chuẩn bị chạy lấy người, "Quên đi, coi như tôi chưa từng xuất hiện."
"Chờ một chút, sao lại không thấy bản thể của anh?" Hoắc Tư Hàm gọi hắn lại.
"Bản thể gì?"
Hoắc Tư Hàm chỉ chỉ lỗ tai của hắn, "Khuyên tai màu đen của anh á, chuẩn bị cho bá tổng trung nhị......!Hở, sao giờ biến thành màu bạc rồi."
"Hình như có hơi quen mắt, đây không phải là mẫu đôi phiên bản giới hạn mùa hè do một thương hiệu xa xỉ phát hình trước đó sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt của Cận Thiếu Viễn cứng đờ một cách khả nghi, lập tức xoay người rời đi.
"Đi đây, hẹn gặp lại."
Nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng rời đi với trái dừa trong tay, ba người đứng tại chỗ sôi nổi lộ ra biểu tình như suy tư điều gì.
Hoắc Tư Hàm đắc chí vì ánh mắt nhạy bén của mình: "Em thật thông minh, lại bị em bắt được một người trộm yêu đương."
Đào Tri Việt hơi cảm thấy ngoài ý muốn: "Sau này có phải không nên gọi anh ta là Cận thiếu không?"
Hoắc Nhiên tràn ngập cảm khái: "Hóa ra quả đấm sắt của cha cậu ta hữu dụng như vậy, nếu biết vậy thì tôi đã sớm mách lẻo rồi."
Nghĩ đến đây, hắn lập tức