Hoắc Nhiên có một giấc mơ.
Xung quanh là khu rừng rậm rạp không thể nhìn thấy hết trong một cái liếc mắt, hắn lẻ loi hành tẩu một mình, trên đầu xẹt qua tiếng chim bay.
Đế giày giẫm lên mặt đất đầy đá và lá rụng, lá khô phát ra âm thanh giòn tan thanh thúy, đường mòn trong rừng rải rác một bãi cát trắng quanh co, tạo thành phương hướng cho hắn, đi về phương xa không nhìn thấy điểm cuối.
Vì thế hắn cẩn thận đi qua những lùm cây thấp, cúi đầu tránh những nhánh cây rũ xuống, đi về phía trước theo hướng dẫn của tiền nhân để lại.
Giữa những chiếc lá xào xạc trong gió, ánh nắng chói chang thành những ngôi sao lấp lánh và lơ lửng.
Hắn ngẩng đầu những ngôi sao ban ngày, sau đó kinh ngạc phát hiện, ở phía chân trời yên tĩnh, hai con khủng long thật lớn đang hành tẩu.
Cái cổ của chúng thật dài, vô hạn tiếp cận vầng thái dương xa xăm, tứ chi màu xanh thẫm thong thả đong đưa, khi lòng bàn chân rơi xuống, khắp khu rừng đều có một trận rung động nhẹ nhàng và gầm thét.
Hoắc Nhiên ở trong mơ suy nhất, hắn nhất định là đang nằm mơ.
Hắn thế nhưng gặp được khủng long.
Trước hình ảnh tuyệt đẹp và tráng lệ này, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ, bước chân hắn bất giác dừng lại, trong lúc tâm thần hốt hoảng, bãi cát trắng sáng ngời biến mất trong bùn đất.
Hắn quên mất đường, vươn tay gạt bụi cây sang một bên, muốn đi đến chỗ những con khủng long đã tuyệt chủng từ lâu, lần theo những cái hố sâu khổng lồ để lại khi chúng đi qua, bên trong chỉ còn ánh lửa và tro tàn của địa cầu ngày tận thế, cát đá bụi đầy đường, sự thống khổ rên rỉ của cái chết.
Hắn dần dần mất đi sự tự chủ với thân thể, đang từ từ đi về vực sâu, trong rừng lại đột nhiên truyền đến một tiếng động gấp gáp, có thứ gì đó từ trong rừng chạy trốn ra, thẳng tắp phác gục hắn trên mặt đất.
Trong lúc trời đất quay cuồng, Hoắc Nhiên bị một thứ gì đó nặng nề đè xuống, nó thoạt nhìn như một con gấu lớn đầy lông xù xù màu nâu sẫm, nhưng lại lóe lên những ánh sáng rực rỡ kỳ quái.
Hình như hắn đã gặp con gấu này ở đâu đó rồi.
Giữa cảnh trong mơ và hiện thực đan xen, Hoắc Nhiên cố sức mở mắt ra, giãy giụa tỉnh lại trong giấc ngủ mơ, nhưng cảm giác bị đè nén vẫn không hề nhạt đi.
Bức rèm bên cạnh chiếc giường đôi mở ra, ánh nắng xuyên qua cửa kính tràn vào căn phòng.
Trần nhà yên lặng, màu trắng trong suốt, hắn nghe thấy tiếng hít thở nhợt nhạt, giấu trong tiếng nổ vang mơ hồ truyền từ cửa sổ.
Tầm mắt nhìn xuống, Hoắc Nhiên hơi hơi cúi đầu, hắn thấy sườn mặt Đào Tri Việt.
Đầu cậu tựa vào bụng hắn, gương mặt được ánh nắng dịu dàng chiếu sáng, có vẻ thực nhu hòa, đôi mắt an tĩnh chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, lông mi được nhuộm một sắc vàng.
Vài giây sau, đôi mắt Đào Tri Việt cong lên, nở một nụ cười trong trẻo.
"Sao anh lại nhìn trộm em?"
Hoắc Nhiên vốn dĩ muốn nói rằng hắn vừa trải qua một giấc mơ vô cùng thần kỳ, kết quả lại thất thần một lát, rồi quên mất.
Tất cả những gì tích tụ trong lòng đều cùng nhau không cánh mà bay, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy được những đám mây uyển chuyển nhẹ nhàng vây quanh.
Hắn học cánh nói chuyện của Đào Tri Việt: "Sao em lại lấy bụng tôi làm gối?"
"Đương nhiên là để báo thù cho lần trước." Đào Tri Việt cố ý đè bụng hắn xuống, cường điệu nói, "Hôm nay một hơi báo hai thù luôn."
"Còn có một cái nữa là gì?"
Đào Tri Việt chỉ tập trung bên rèm cửa sổ: "Anh thật ngốc."
"Hơn nữa sao anh có thể ngủ sâu đến như vậy chứ, em kéo tấm rèm ra, sáng như vậy, anh lại không có chút phản ứng nào."
Hoắc Nhiên hoàn toàn thanh tỉnh, biện giải nói: "Như vậy thật tốt, dù gặp trời mưa gió bão bùng cũng sẽ không thức, có thể ngủ một giấc đến hừng đông."
"Trách không được anh cứ gọi Tư Hàm là heo, thì ra anh cũng thế."
"Tôi không phải."
"Anh phải nói chuyện logic, anh trai heo là cái gì chứ?"
"Là chó."
"Tại sao?"
"Bởi vì trong mười hai con giáp, chó xếp trước heo."
"......!Đây là chuyện cười sao?" Đào Tri Việt run run, "Cảm ơn anh, hạ nhiệt độ rồi, tủ lạnh tiên sinh."
Hoắc Nhiên cười rộ lên, lại nghe Đào Tri Việt oán giận nói: "Động đất, không cho cười."
"Vậy em xuống dưới đi."
"Em không, tầm nhìn chỗ này thật tốt."
Hoắc Nhiên vốn dĩ muốn đổi tư thế để cùng cậu nhìn ra bên ngoài, nhưng nghĩ đến hiện tại mình là một cái gối đầu, không thể dễ dàng nhúc nhích.
Cho nên hắn hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi em đang xem cái gì?"
"Nhìn máy bay." Đào Tri Việt vẫn nhìn chằm chằm vào vệt đám mây dài trên bầu trời, "Không gian giữa các tòa nhà trống trải thật tốt, có thể nhìn thấy bầu trời, nếu là tầng cao nhất, hẳn là tầm nhìn sẽ càng tốt."
Hoắc Nhiên nhớ đến tiếng gầm rú mơ hồ kia.
"Đã bay qua sao?"
"Ừm, không nhìn thấy nữa, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết để lại khi nó bay qua."
"Đó là máy bay màu gì?"
"Màu đỏ cùng màu trắng, rất đẹp."
Hoắc Nhiên nhớ lại một chút: "Ngày đó khi chúng ta đoán máy bay ở sân bay, một trong hai chiếc cũng là màu trắng đỏ đan xen, nói không chừng cùng là một chiếc máy bay."
"Em nhớ xem, Yến Bình ở hướng đông bắc của thành phố Tấn Bắc, chiếc máy bay vừa rồi em nhìn thấy là bay từ......!Trái sang phải."
Đào Tri Việt dừng một chút, quyết định từ bỏ đề tài đông tây nam bắc: "Quên đi, coi như em chưa nói."
Động đất còn kinh khủng hơn, Hoắc Nhiên không nhịn được cười.
"Vậy để tôi nghĩ, dựa theo định hướng của tòa nhà này, từ trái sang phải là từ đông sang tây, sân bay Tấn Bắc ở vùng ngoại thành phía tây, cho nên rất có khả năng là nó đã bay từ Yến Bình."
"Không hổ là anh, người Yến Bình."
"Hả? Sao em lại nói như vậy?"
"Bởi vì ở thủ đô nơi mà em sống, người địa phương cũng rất am hiểu định vị mọi thứ về đông tây nam bắc, chẳng hạn như, giúp em lấy chén trà ở phía đông đi."
"......!Ba tôi hình như cũng đã nói qua điều gì đó tương tự."
Lần này đến phiên Đào Tri Việt cười rộ lên, ngược hướng phóng ra sóng địa chấn.
"Cho nên thủ đô mà em từng sống, tên là gì?"
"Bắc Kinh."
Đào Tri Việt đã lâu lắm không nhắc đến cái tên này, thậm chí cậu còn giác như mình đã trải qua mấy đời.
"Bắc Kinh." Hoắc Nhiên lặp lại một lần, tâm tình bình tĩnh ngoài ý muốn, "Cũng dễ nghe giống như Yến Bình vậy."
"Tên cũ của Bắc Kinh là Yến Kinh và Bắc Bình."
Hoắc Nhiên kinh ngạc nói: "Dư ra hai chữ, vừa vặn tạo thành Yến Bình."
"Đúng vậy, hai thành phố này thực sự rất giống nhau, Bắc Kinh hình như cũng có bánh rán đường, chỉ là em không thường xuyên ra ngoài ăn nhậu chơi bời, cho nên không biết đến, cũng chưa từng ăn."
"Nếu nghĩ như vậy, hình như có một chút lãng mạn, chúng ta phân biệt sống ở hai loại hình thái của cùng một thành phố."
Hoắc Nhiên nằm thả lỏng, nỗi sầu muộn quanh quẩn hắn bấy lâu này vẫn chưa dứt ra.
Hắn nhớ lại đèn đuốc Yến bình rực rỡ huy hoàng trong trí nhớ, khi hắn đi qua một con phố quen thuộc, có lẽ Đào Tri Việt ở một thế giới khác, cũng đang đồng dạng đi qua.
Bọn họ cách nhau thời không không thể dự đoán, năm tháng, vũ trụ, đã từng rất gần nhưng lại rất xa mà gặp nhau.
"Vậy tên nguyên mẫu của Tấn Bắc là gì? Em đi qua chưa?" Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, "Không đúng, phát âm có vẻ như là ngược lại của Bắc Kinh, xem ra tác giác rất có thể là người đến từ Bắc Kinh."
Đào Tri Việt vừa mới được cảm giác lãng mạn cảm nhiễm trầm mặc một lát, phun tào nói: "Hiện tại em thật hy vọng rằng thời gian và không gian có thể đảo ngược, để anh thu hồi lại câu hỏi này."
Hoắc Nhiên cùng cậu nghĩ đến, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Đào Tri Việt thật không cam lòng: "Nghĩ như vậy......!Đại khái tác giả cũng gặp khó khăn như em trong việc đặt tên."
"Tôi mặc kệ, quyền giải thích nằm trong tay chúng ta, tôi nói lãng mạn, thì chính là lãng mạn."
Hoắc Nhiên lại lần nữa phát huy tinh thần cưỡng từ đoạt lý của mình.
"Có phải em cũng giống như tôi, lớn lên ở thủ đô không?"
"Không phải em tới đó học đại học năm 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp thì ở đó làm việc, tổng cộng ở đó tám năm."
Ánh mắt cậu lập lòe nhớ lại: "Nghe qua