Sau khi Đào Tri Việt trả lời, ước chừng năm phút sau, Quan Vũ Đông mới bình luận một biểu tượng cảm xúc thoạt nhìn như đã được lựa chọn cẩn thận.
Hình ảnh đơn giản cùng câu văn đơn giản, cũng đủ để bày tỏ nội tâm rộng lớn mạnh mẽ của hắn.
[ Là quan chứ không phải ộp trả lời Đào: Tại sao tôi lại không thể kiểm soát được bàn tay của mình.jpg]
[ Là quan chứ không phải ộp trả lời Đào: Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, rõ ràng là tôi đã thận trọng đánh giá bức ảnh này rồi mà, không có chỗ nào có thể show hết!!! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng trả lời Là quan chứ không phải ộp: Ha ha ha ha ha ha cảm ơn cậu nhá, lại một lần nữa hy sinh lấy lòng chúng ta.
]
Đào Tri Việt nhìn các đồng nghiệp đấu võ mồm trên màn hình, cười thật vui vẻ, Hoắc Nhiên ở một bên cũng đang xem cuộc trò chuyện.
"Nhắc mới nhớ, tên thật của Tiểu Hoàng là gì? Tôi còn chưa ghi chú cho cậu ấy."
"Cậu ta tên......" Đào Tri Việt dừng một chút, "Quên đi, tốt hơn hết là anh không cần ghi chú tên của cậu ấy đâu, coi như cậu ta tên Tiểu Hoàng đi."
Hoắc Nhiên rất ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Không nói cho anh biết."
"Cấm không nói cho tôi."
"Cấm cấm không nói cho anh......!Không đúng, cấm búp bê."
"Có phải em đang nói sang chuyện khác không?"
"Không có nha."
Hai người dùng cơm trưa tại một quán ăn gần tiểu khu, trong suốt bữa ăn, Hoắc Nhiên tràn đầy lòng hiếu học không ngừng sử dụng phương pháp liệt kê, cố gắng đoán ra tên Tiểu Hoàng.
"Chim hoàng oanh? Hoàng đế? Hoàng hôn? Hoàng kim? Hoàng liên?"
Đào Tri Việt nhịn cười thật sự rất thống khổ.
Không thể không nói, tư tưởng của Hoắc Nhiên thật là thập phần chính trực.
Trong căn phòng cách đó hơn chục km, bạn học Tiểu Hoàng đang ngồi phịch trên ghế trước màn hình máy tính đã không biết hắt xì bao nhiêu lần.
Trong lòng hắn hung hăng cho bạn học Quan Vũ Đông một bút ghi lại.
Trên màn hình trước mặt, chương trình cãi nhau tự động đang chạy mãnh liệt với niềm đam mê.
Trong khung chat pp giữa hắn và Quan Vũ Đông, tin nhắn nhanh chóng lướt trên màn hình, hắn đang dùng chương trình cãi nhau tự động, Quan Vũ Đông cũng đang dùng chúng.
Hai cái máy gửi lời chào hỏi thân thiện và âm áp cho nhau, Tiểu Hoàng vừa cảm thấy hả giận, lại vừa cảm thấy vô cùng ấu trĩ.
Sau khi từ khóa của cuộc kiểm tra đo lường của hai bên dần dần hội tụ, cái cái máy lại thế nhưng bắt đầu học lại vô hạn.
Sau một lát chấn kinh, nhân loại Tiểu Hoàng cùng nhân loại Ộp Ộp đồng thời phát ra tin nhắn.
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Đệt, là bug!!! ]
[ đồng nghiệp ngu xuẩn: Có bug trong chương trình Đào Đào làm ra!!! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Ha ha! ]
[ đồng nghiệp ngu xuẩn: Ha ha ha ha ha ha!! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Nhưng mà ngày đó làm việc tương đối hấp tấp, tôi không nghĩ rằng ai đó nhàm chán tới mức sử dụng hai chương trình để chiến đấu, cũng bình thường thôi, chúng ta tối ưu hóa một chút.
]
[ đồng nghiệp ngu xuẩn: Có thể, để tôi làm.
]
[ đồng nghiệp ngu ngốc: Trước đó, tôi phải dùng một phân đoạn giữ lại kinh điển, để kết thúc buổi giao lưu vui vẻ và thân thiện của chúng ta ~]
Tiểu Hoàng sinh ra một loại cảm giác không tốt vô cùng quen thuộc.
Một chuỗi dài các từ cút đã nằm sẵn trong khung nhập liệu, hắn đang muốn click gửi đi, nhưng vẫn không thể đánh bại tốc độ tay của Ộp Ộp.
Ộp Ộp đã gửi rất nhiều biểu tượng cảm xúc được tích lũy trong một thời gian dài, cốt lõi chỉ có một.
—— tới điểm Hoàng Đồ.
—— ( Bức ảnh xấu xí của Tiểu Hoàng)
——? Muốn có một Hoàng Đồ chân chính.
—— ( Tiểu Hoàng bị điều chỉnh thành một bức ảnh màu vàng xấu xí)
Nắm đấm của Tiểu Hoàng trở nên căng chặt.
Hắn nhìn chằm chằm vào một loạt biểu tượng cảm xúc chú ếch góa bụa trong mục yêu thích, cảm thấy rằng bắt buộc phải tạo một chương trình chiến đấu tự động.
Bên kia, Hoắc Nhiên nhìn biểu tượng cảm xúc mà Đào Tri Việt đưa cho hắn xem, lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Một lát sau, hắn kết luận: "Hóa ra Tiểu Hoàng tên là Hoàng Đồ......!Là một góc độ mà tôi không ngờ tới, lần sau tôi nhất định phải khai thác ý nghĩ của mình."
"Loại biểu tượng cảm xúc này trông cũng rất thú vị, tôi muốn học tập một chút nên làm thế nào.
Cái này gọi là gì? Meme sao?"
Đào Tri Việt cười mệt mỏi quá chừng: "Không cần dùng giọng điệu nghiêm túc vậy để nói chuyện này nha."
"Nhưng mà em cười rất vui vẻ, cho nên tôi cảm thấy cần phải tổng kết học tập."
Đào Tri Việt ngẩn người, trong lòng mềm mại giống như có người chọc nhẹ vào vây.
Xung quanh là khu chợ bán thức ăn dòng người đông đúc, trong không khí tràn ngập hương vị rau thịt, là một hơi thở rất thực của cuộc sống.
Cậu nghĩ, Hoắc Nhiên đang muốn học làm một biểu tượng cảm xúc cho cậu, hẳn là cũng cảm giác được hơi thở này.
"Buổi tối muốn ăn gì khác ngoài bò kho không? Thịt bò có khả năng không đủ để ngon miệng, lại làm thêm món khác đi."
"Cá cà chua? Là loại lần trước tôi ăn ở nhà cũ đó."
"Được, nhưng chỉ có cá cà chua thôi, không bao gồm những thứ trong phòng bếp ngày hôm đó."
"......!Tôi mới không nghĩ đến những thứ khác." Hoắc Nhiên lạy ông tôi ở bụi này, "Nhà bếp bây giờ rất lớn, tôi có thể ở bên cạnh làm chuyện nghiêm túc, chẳng hạn như biểu diễn một chút kỹ thuật xắt rau linh tinh."
Đào Tri Việt vô cùng phối hợp: "Vậy em mua cho anh hai củ cà rốt để chơi, anh có thể học hỏi cha mình, gọt chúng nó thành dáng vẻ của quả cà chua nhỏ."
Sự tự tin quen thuộc của Hoắc Nhiên đã quay trở về rồi.
"Gọt thành quả cầu đơn giản, không có tính khiêu chiến."
Nói xong, hắn lập tức mở điện thoại lên tìm kiếm những món ăn thử tài dùng dao, "Dưa leo áo tơi......!Món này thoạt nhìn có vẻ khó, tôi làm cái này."
Hắn bị từ đồng âm kích phát linh cảm, "Dưa leo! Nếu đặt hai kiện áo tơi của Tiểu Hoàng và Ộp Ộp p ở cùng nhau, cũng là hoàng ộp áo tơi*, cái này có tính không?"
*Dưa leo áo tơi và Hoàng ộp áo tơi đồng âm.
Hoắc Nhiên ngẩng đầu, thấy Đào Tri Việt không biết khi nào đã ôm một đống dưa leo.
"Quên đi, năng lực học tập của anh trước giờ vẫn luôn rất mạnh, cho nên em tin tưởng anh nhất định có thể làm ra dưa leo áo tơi."
"......!Vậy sao em lại lấy nhiều dưa leo như vậy?" Hoắc Nhiên nửa tin nửa ngờ, "Tôi cảm thấy hình như em không quá tín nhiệm tôi."
Khuôn mặt Đào Tri Việt vô cùng chân thành: "Không có nha, mùa thu khô ráo, anh thêm dưa leo để bổ sung nước."
"Một lần ăn mười trái, nhiều như vậy sao?"
"Để đề phòng thôi, dù sao nếu cắt hỏng thì có thể làm rau trộn, thậm chí còn có thể ép thành nước dưa leo, anh cứ yên tâm mà học."
"......"
Tối hôm đó, Hoắc Nhiên, người thề sẽ chứng tỏ tài năng của mình trên con đường ẩm thực, cứ bị waterloo (?) chịu khổ.
Khi hắn cắt đến quả dưa leo thứ năm, ở bên cạnh là vài dĩa thi thể dưa leo, hắn cảm thấy một trận đau nhức.
"Mỏi cổ quá đi, chúng nó đang nguyền rủa tôi sao?"
Đào Tri Việt vừa ướp xong cá phi lê, rửa tay sạch sẽ, nén cười xoa cổ cho hắn.
"Muốn em giúp anh cắt quả thứ sáu không?"
"......!Thôi."
Hoắc Nhiên đau kịch liệt nhìn chăm chú vào một đống lớn dưa leo linh tinh vụn vặt trước mặt, miễn cưỡng đặt con dao làm bếp xuống.
"Em cảm thấy bữa tối ngày hôm nay sẽ ăn không hết."
Bữa tối hôm nay: Cà chua cá, canh trứng gà chưa leo, bánh nướng dưa leo áp chảo, salad dưa leo, nước ép dưa leo.
Đào Tri Việt không khỏi cảm thán: "Hôm nay lại học được rất nhiều món ăn mới."
Hoắc Nhiên làm bộ bình tĩnh vươn đũa ra: "Tôi chưa bao giờ ăn nhiều dưa leo cùng một lúc như vậy."
Thế nhưng số dưa leo cắt hư