Tống Tuấn Kỳ không nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, cậu ta đang bận nhìn người anh trai đang níu kéo vợ trước không có kết quả ở đằng kia.
"Bố, bố đừng phí công vô ích nữa." Tống Tuấn Kỳ vui vẻ nhếch môi nói.
Tống Nhất Quốc lại không hề vui vẻ trừng con trai nhỏ của mình, "Câm miệng, con không muốn tốt cho anh trai mình sao?"
Tống Tuấn Kỳ không nói gì, lần trước cậu ta bị Thư Thanh Nhân cho ăn quả đắng, bây giờ cậu ta chỉ hận Tống Tuấn Hành nếm quả đắng đó gấp mấy trăm lần, để anh ta cũng phải trải nghiệm tâm tình đó của cậu.
Tống Nhất Quốc lại đi xã giao với mấy người khác, trong lúc trò chuyện nghe thấy vài người "quan tâm" hỏi thăm Tống Tuấn Hành, Tống Nhất Quốc thừa nước đục thả câu, nói chỉ là đôi vợ chồng trẻ cãi nhau đòi ly hôn thôi, người làm cha mẹ như bọn họ không biết được tình huống là thế nào.
Những người kia đều nghe hiểu ẩn ý của ông, hai người kia cũng không phải thật sự không để ý mặt mũi, có khả năng sẽ tái hôn.
Câu chuyện này ngày càng thú vị.
***
Thẩm Tư Ngạn vốn đang uống rượu xã giao với mấy tên nhà giàu phụ trách tiếp đón anh lúc anh mới đến Đồng Châu, lúc này có một người đàn ông vừa từ đi toilet trở về, nhíu mày nói với bọn họ, "Ê, bên kia có trò hay lắm."
"Trò gì mà hay?"
"Cậu chủ của Phúc Bái, và vợ trước của anh ta đang dây dưa bên kia kìa."
Có người lập tức hiểu, "Vợ trước, là người bên Hằng Tuấn ý hả?"
"Chứ còn ai vào đây, chẳng nhẽ cậu chủ nhà họ Tống kia có người vợ trước khác à?"
"Không phải bọn họ ly hôn rồi sao? Sao bây giờ lại ở cùng một chỗ?"
"Không biết, hai người đứng nói chuyện phiếm thì sao, mà nãy thấy đứng gần nhau lắm, không biết đang nói cái gì."
"Hả, sao cậu không đến gần nghe ngóng chút."
"Con mẹ nó cậu cũng ngộ thật đấy, vợ chồng người ta thì thầm nói chuyện còn muốn lại gần nghe? Tôi cũng không phải bà tám đâu."
"Từ lâu đã không phải vợ chồng rồi, ly hôn lâu rồi mà."
"Ly hôn thì không thể quay lại à?"
"Cậu có ý gì thế? Chẳng lẽ thiếu gia họ Tống kia muốn nhai lại đồ cũ à?"
"Tám mươi phần trăm là có vẻ anh ta muốn đó."
"Má, kích thích thế."
Mấy người tụ lại nói chuyện nở nụ cười mập mờ.
"Trước đó thiên kim nhà họ Thư đột ngột tuyên bố tin tức ly hôn, tôi còn tưởng bọn họ trở mặt rồi cơ."
"Cậu không thấy vừa rồi mẹ của cô ấy và Tống Nhất Quốc hai bên nói chuyện vừa nói vừa cười à, không chừng chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi, bây giờ bố mẹ hai bến có khi còn đang giúp khuyên giải đấy."
"Khuyên giải? Có khả năng sao?"
"Sao lại không có khả năng, vừa rồi ông già nhà tôi vừa nghe ngóng bên Tống Nhất Quốc, tôi thấy Tống Nhất Quốc nói ý là có khả năng đó."
"Phụ nữ mà, đều mềm lòng.
Nhất là vợ cũ nữa, cũng đã có một khoảng thời gian từng làm vợ chồng, theo đuổi một hồi không phải lại rơi vào trong tay à?"
"Tôi thấy có rất nhiều người chờ sau khi Thư tiểu thư ly hôn thì điều kiện của cô ấy sẽ giảm xuống, sau đó bọn họ sẽ nhân cơ hội trèo cao với lên nhà họ Thư."
"Nhưng nếu tôi là Thư tiểu thư, tôi thà quay lại với thiếu gia nhà họ Tống hơn."
"Đúng vậy, thà hợp lại còn hơn."
Mấy người họ nói một hồi, cuối cùng ăn ý bật cười thành tiếng.
Người vừa rồi mới đi toilet quay lại cung cấp thông tin cho mọi người là người đầu tiên phát hiện từ khi bọn họ bắt đầu bàn luận về mấy tin đồn của Tống thị và Thư thị, vị thái tử gia này liền không nói thêm lời nào nữa.
"Ôi, xem cái đầu heo của tôi này, nói hết chuyện trên trời đến dưới biển mà không để ý đến giám đốc Thẩm của chúng ta, xin lỗi nha giám đốc Thẩm, tôi tự phạt một lý, coi như nhận lỗi với giám đốc Thẩm."
Thẩm Tư Ngạn không nhận, trầm mặt nói: "Cậu vừa nói tái hôn?"
Lúc đầu người này cho rằng Thẩm Tư Ngạn vẫn không nói gì vì anh không hứng thú với mấy chuyện tin đồn kiểu này, bây giờ nghe anh hỏi lại, cậu ta mới thở phào một hơi.
Hóa ra là cũng thấy có hứng thú.
"Đúng vậy, thiếu gia nhà họ Tống và vợ cũ của anh ta đứng ở bên kia kìa, hai người đã đứng đó nói chuyện rất lâu đấy."
Thẩm Tư Ngạn bỗng nhiên cười thành tiếng.
Mấy người đang đứng ở đây đều không hiểu lắm, sau đó bọn họ nghe thấy Thẩm Tư Ngạn mắng một câu, "Người phụ nữ mắt mù."
"Giám đốc Thẩm, anh đây là đang nói ai thế?" Có người không chắc hỏi lại.
"Còn có thể là ai?" Thẩm Tư Ngạn nâng mí mắt lên nhìn anh ta, cười một tiếng, "Ngoại trừ Thư Thanh Nhân, chẳng lẽ còn người phụ nữ nào mắt mù hơn cô ấy?"
Mấy người này không dám tiếp lời.
Bọn họ đều biết Bất Động Sản Bách Lâm và Hằng Tuấn vừa ký hợp đồng, Thư Thanh Nhân và thái tử gia chính thức trở thành đối tác làm ăn, cho nên vừa rồi lúc nói chuyện bọn họ cố gắng chú ý lời nói cách dùng từ của mình.
Bình thường khi uống rượu tán dóc bọn họ đều khá thoải mái bàn tán về máy chuyện kiểu này, nhưng chỉ là đùa vài câu cho vui mà thôi.
Thái từ gia nói như vậy, có nghĩa thái tử gia và Thư Thanh Nhân thật ra là bằng mặt mà không không bằng lòng?
Mấy người này hiểu ra sau đó liền phụ họa.
"Đúng là mắt mù rồi, sau khi cô ta ly hôn rồi tìm đâu ra người chồng có điều kiện thư thiếu gia nhà họ Tống chứ."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy."
"Cô ta thật sự cho rằng mình vừa ly hôn lập tức có thể tìm được người mới à, cũng không biết cô ta lấy đâu ra tự tin đó."
"Đây là điển hình của kiểu người không nhận ra khuyết điểm của bản thân, cho dù điều kiện gia thế của cô ta có tốt đến đâu thì cũng có lợi gì, thế nào cũng là phụ nữ đã ly hôn."
"Tôi cũng thấy vậy, chẳng những mắt mù, còn không biết tự lượng sức mình."
Mấy người này tưởng rằng phụ họa như vậy có thể khiến sắc mặt thái tử gia tốt lên một chút, nào ngờ không những không đổi giận thành vui mà sắc mặt càng lúc càng đen hơn.
"Mấy cậu con mẹ nó lặp lại lần nữa thử xem?" Thái tử gia lạnh lùng liếc bọn họ, giọng nói lạnh đến mức gần như có cả băng sương trong đó, "Các cậu mà cũng đủ tư cách đứng đây đánh giá về cô ấy?"
".
.
.
"
Mấy người này khóc không ra nước mắt.
Rốt cuộc là thái tử gia muốn như thế nào đây.
Có người đoán không ra tâm tư biến hóa khôn lường này của thái tử gia nên trực tiếp hỏi, "Vậy giám đốc Thẩm, vì sao anh nói Thư tiểu thư mắt mù?"
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, hừ một tiếng, "Một người có điều kiện tốt như tôi đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy còn chạy đến định tái hôn với chồng trước, không phải bị mù rồi thì là bị gì?"
"???"
"!!!!"
"?????"
"Hả."
Thái tử gia nói xong câu đó, uống thêm một ngụm rượu rồi đặt ly xuống, sau đó bực bội giật giật cà vạt, khuôn mặt đẹp trai bình tĩnh đi về phía cậu chủ Phúc Bái và vợ trước của anh ta đang nói chuyện.
Để lại một đám con em nhà giàu ở sau lưng đang xây dựng lại cách nhìn đời của mình.
"Ê, vừa rồi là tôi nghe nhầm?"
"Không phải chứ.
.
."
"Thái tử giá có ý đó với Thư tiểu thư, cái ý đó đó, đúng không?"
"Hình như là.
.
.
"
"Cho nên chúng ta vừa nói, hạ thấp Thư tiểu thư.
.
."
"Thái tử gia.
.
."
"Móa, tôi vừa nói cô ấy không nhận ra khuyết điểm của bản thân, xong đời rồi, lần này ông già nhà tôi sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà thôi."
"WTF???"
"Tôi vừa rồi còn nói Thư tiểu thư không biết tự lượng sức mình, tôi thảm rồi."
".
.
.
$%# $%#.
.
.
% "
***
Lúc này Thư Thanh Nhân vẫn đang chìm trong khiếp sợ, cô vẫn không dám tin những lời Tống Tuấn hành vừa nói.
Cô có thể cảm nhận được Thẩm Tư Ngạn đối xử với cô khác biệt, nhưng cô không ngờ an h có ý định đó với cô từ sớm như vậy.
Lúc cô chưa thông báo tin ly hôn, hoặc là sớm hơn trước đó, khi mà cô vẫn chưa ly hôn.
.
.
"Bất Động Sản Bách Lâm cướp đi dự án của Phúc Bái, bây giờ anh ta cũng muốn cướp em từ bên cạnh anh đi," Tống Tuấn Hành cười khổ, "Thanh Nhân, cũng bởi vì anh ta, ngay cả một cơ hội cỏn con em thật sự cũng không muốn cho anh sao?"
Cô định mở miệng nói chuyện, bên cạnh đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Đang trò chuyện gì vậy?"
Thư Thanh Nhân nhìn qua, Thẩm Tư Ngạn đang đi về phía bên này, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt anh cũng rất ảm đạm.
"Giám đốc Thẩm," Có thể nghe ra từ giọng của Tống Tuấn Hành rằng anh ta đang rất khó chịu, "Tôi và Thanh Nhân có lời muốn nói, anh có thể rời đi trước được không?"
Thẩm Tư Ngạn nhếch môi cười, "Không thể, đây là tiệc rượu của Bất Động Sản Bách Lâm."
Tống Tuấn Hành không có kiên nhẫn nói vòng vòng với anh, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Anh có lời nói với cô ấy, tôi cũng có lời nói với cô ấy." Anh trực tiếp đi đến bên cạnh Thư Thanh Nhân, không nói không rằng nắm lấy cánh tay cô.
Tống Tuấn Hành vẫn đang nắm một cánh tay còn lại của cô, thấy vậy anh ta càng nắm chặt hơn.
Hành động này trực tiếp khiến những