Thẩm Tư Ngạn cảm nhận được cô đang muốn giãy ra, dục vọng trong người của anh càng sôi sùng sục, lực trên môi ma sát với môi của cô càng mạnh hơn, giống như anh muốn liếm sạch lớp son môi của cô không còn một chút nào.
Trong căn phòng yên tĩnh có ánh sáng mờ mờ bên bên ngoài chiếu vào, chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng giống như sấm nổ bên tai.
Bộ vest được may thủ công và váy lễ phục của cô cọ vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ, âm thanh giòn giã của chiếc ghim cài áo bằng kim loại lạnh và chiếc vòng cổ bằng đá quý va vào nhau, cùng với tiếng thở hổn hển giữa nam và nữ.
Người đàn ông hôn cô một cách mãnh liệt nhưng lại rất im lặng, không nói một lời, mà môi cô bị chặn kín cũng không thể phát ra được âm thành gì.
Thư Thanh Nhân bị anh ấn lên cửa, hai cánh tay gầy gò mảnh khản chống đỡ không nổi, vừa rồi cô muốn đẩy anh ra, nhưng cô không đẩy nổi chỉ có thể bất lực buông thõng hai tay.
Cô giống như con búp bê vải bị rút dây, chỉ có đầu ngón tay cuộn lại, nắm chặt váy.
Cô không vùng vẫy nữa.
Thẩm Tư Ngạn thoáng dời môi ra, mở mắt nhìn cô, trong đáy mắt có sóng dâng lên, ánh mắt sáng ngời, giống như đáy biển trong veo được bao bọc bởi những cơn sóng dữ dội, không thể dò được mà vẫn thấy rõ ràng.
Giọng nói khàn khàn của anh giống như giấy nhám thô ráp, "Sợ anh ta phát hiện?"
Thư Thanh Nhân bỗng nhiên đưa tay lên chen vào khe hở mấy centimet giữa môi của hai người, sau đó che môi đẩy anh ra.
Cô dùng tay chùi miệng, nghiêng người sang một bên, “bụp” một tiếng mở công tắc điện ngay bên cạnh cửa phòng.
Khung cảnh trước mắt bỗng sáng bừng lên, Thư Thanh Nhân trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt trong veo của cô dập dờn sóng nước, đôi môi sưng đỏ, trên môi còn vết son mờ mờ, bị cọ xát lem ra cả khoé môi.
Màu đỏ nhuộm hồng cả làn da trắng muốt, biểu cảm trên gương mặt vừa tức giận vừa xấu hổ, một vài sợi tóc rơi ra từ búi tóc được tết gọn ở phía sau, rơi xuống xương quai xanh của cô.
Thẩm Tư Ngạn nhắm mắt, sau khi bình tĩnh lại anh mới ý thức được mình vừa rồi tức giận đến váng đầu, đã làm cái gì với cô.
Nhưng cảm xúc cực kỳ vui vẻ và thỏa mãn này đã bỏ rất xa cảm giác hối hận trong lòng anh.
Ngoài cửa từ lâu đã không còn tiếng gọi của Tống Tuấn Hành, Thẩm Tư Ngạn nghĩ, tiếp theo có thể cô sẽ cho anh một bạt tai, hoặc là để xả giận hơn cô sẽ trực tiếp đá anh hai phát.
Nhưng cái nào cô cũng không làm, đôi mắt cô ướt đẫm, cắn môi nhỏ giọng khóc nức nở.
Thẩm Tư Ngạn luống cuống, lần này anh thật sự hối hận.
Cô vừa khóc vừa đứt quãng mắng anh, mắng hai câu lại hít mũi một chút cái, không hề có chút sức răn đe người nào, "Anh, cái tên bị bệnh tâm thần này! Vừa rồi có nhiều, nhiều người nhìn như, như vậy.
.
., tôi vì chuyện ly hôn mà bị.
.
.
Bị, bị người ta bàn tán sau lưng, anh anh anh anh anh còn làm như thế này nữa, Cái tên ngu xuẩn nhà anh! Khốn nạn! Thiểu năng!"
Thẩm Tư Ngạn liên tiếp bị úp lên đầu ba cái xưng hô chửi người, anh không cãi lại, yên lặng tiếp nhận, nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều bất mãn với cô, cắn răng trầm giọng trách cứ, "Lúc em và Tống Tuấn Hành ở trong tiệc rượu anh anh em em, sao không nghĩ đến chuyện sẽ bị người khác nói hai người các người thế nào?"
Thư Thanh Nhân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, trong giọng nói nghẹn ngào có cả sự tức giận, "Lúc nào tôi anh anh em em với anh ta! Tôi chỉ nói với anh ta mấy câu!"
"Nói chuyện cần gì phải đứng gần như vậy?" Anh cười lạnh, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lùng: "Cứ làm như giữa vợ chồng có bí mật nhỏ nhất định phải dán mặt nói, sợ bị người khác nghe thấy?"
Thư Thanh Nhân càng tức hơn, "Anh đoán mò cái gì thế, anh ta nói với tôi..." Cô đang nói giữa chừng lại mím môi không nói tiếp.
Anh nhíu mày, "Sao không nói tiếp? Hai người nói cái gì?"
Thư Thanh Nhân chột dạ quay đầu qua chỗ khác, "Không liên quan đến anh."
Thẩm Tư Ngạn nghe cô nói câu này, anh liên tục “À” mấy tiếng, không ngừng gật đầu, khuôn mặt tuấn tú sầm xuống, hàm dưới nghiến chặt, trong giọng nói của anh như ngâm cả một con dao lạnh buốt, phẫn uất không có chỗ nào phát tiết, "Không liên quan đến tôi, vậy là có liên quan đến anh ta đúng không? Thư Thanh nhân, rốt cuộc anh ta có cái gì tốt, ly hôn rồi mà em còn nhớ nhung anh ta như vậy? Tôi có điểm nào không bằng anh ta? Chẳng phải anh ta chỉ khác tôi ở một cặp mắt kính thôi sao, nếu em thích ngày mai tôi đi mua một cái, lựa cái nào đến khi em hài lòng mới thôi."
Thư Thanh Nhân mờ mịt lẩm bẩm: "Tôi lúc nào nhớ nhung anh ta?"
"Vậy em tái hôn với anh ta làm cái rắm gì!" Thẩm Tư Ngạn hừ lạnh.
Thư Thanh Nhân không hiểu cho lắm, "Tôi nói muốn tái hôn với anh ta lúc nào, anh nghe tin đồn này từ đâu thế?”
Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, bắt đầu nghi ngờ lời mấy tên ăn chơi kia nói, "Em không tái hôn với anh ta, vậy thì hai người thì thầm cái gì?"
Nói về tên "bồ nhí" anh đấy.
Trong lòng Thư Thanh Nhân yên lặng lẩm nhẩm hai chữ "bồ nhí" này, sau đó úp úp mở mở nói, "Anh ta nói anh, đối với tôi.
.
.
"
"Đối với em thế nào?" Thẩm Tư Ngạn nghe không rõ, anh không còn đủ kiên nhẫn, giúp cô thẳng ra luôn: "Anh ta nói tôi thích em, đúng không?”
Thư Thanh Nhân khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Vậy rốt cuộc nói cái gì?"
"Anh ta nói lúc tôi còn chưa ly hôn, anh đã.
.
.
" lời này nói ra quá tự luyến, Thư Thanh Nhân do dự một lúc mới nghĩ ra được một tính từ tạm miêu tả được ý của cô, "Có thiện cảm."
Người đàn ông sửng sốt, bầu không khí bỗng trở nên im ắng đến xấu hổ.
Thư Thanh Nhân thấy anh không nói lời nào, cho rằng cái tên Tống Tuấn Hành này tự đoán linh tinh, sau đó cảm thấy rất mất mặt, ngay cả mấy lời vớ vẩn thế này mà cũng tin.
Một lúc sau Thẩm Tư Ngạn “xùy” một tiếng, "Xen vào chuyện của người khác."
Thư Thanh Nhân cụp mắt, cảm giác xấu hổ bùng phát, cô suy nghĩ nên làm thế nào để đẩy cái danh tự mình đa tình này lên đầu Tống Tuấn Hành, sau đó cô sẽ mở cửa đi ra ngoài.
Người đàn ông lại nói thêm: “Tôi không có miệng à? Cần anh ta phải giúp tôi thổ lộ chắc?”
Thư Thanh Nhân giương mắt, nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn.
Thẩm Tư Ngạn bước lại gần cô mấy bước,từ trên cao nhìn xuống cô, giọng anh nhẹ như mây bay, "Em cứ lấp lửng không chịu nói với tôi là vì không tin lời anh ta nói là sự thật?"
Cô không nói gì, bởi vì cô thật sự không tin đó là sự thật.
"Vậy để tôi nói cho em biết, là thật đó, " Thẩm Tư Ngạn hơi khom người xuống nhìn cô, giọng điệu lười biếng, không có một chút nào gọi là đứng đắn, nhưng trong lời nói của anh lại mang theo cảm giác khiến người ta không thể nghi ngờ, "Ngày hôm đó ở khách sạn anh ta đánh tôi cũng là bởi vì tôi nói cho anh ta biết, tôi muốn chen chân vào giữa hai người, tôi không chỉ giành được dự án trên tay anh ta, tôi còn muốn giành cả vợ của anh ta ."
Lời này của anh thật sự rất quá đáng, cũng rất ngang ngược, thể hiện bản thân là một “tiểu tam” bằng xương bằng thịt không có liêm sỉ.
Mà cô không những không chửi ầm lên với anh, ngược lại còn vì mấy câu nói này của anh mà bối rối rồi bắt đầu trở nên có chút luống cuống.
“Cô nhỏ, Tống Tuấn Hành nói với em không tính, em quên đi, bây giờ em nghe tôi nói.” Lúc Thẩm Tư Ngạn trêu chọc cô đều thích gọi cô là cô nhỏ, nhưng bây giờ anh lại nghiêm túc nói, “Tôi thích em.”.
Trong phòng đèn sáng trưng, bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh, bên ngoài truyền vào có chút tiếng động ồn ào, Thư Thanh Nhân chỉ có thể dựa sát người vào cánh cửa, may là nhiệt độ mát lạnh trên cánh cửa có thể giúp cô hạ nhiệt một chút.
“Vừa rồi đột ngột hôn em, xin lỗi nhé,” người đàn ông nhìn cô, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, khóe miệng của anh cong lên, nở nụ cười xấu xa, “Đừng dán lưng lên cửa nữa, cửa không giúp gì được em đâu.”
Thanh Thanh Nhân không nhịn giật giật khóe miệng, “Chuyện vừa rồi, anh cái đó, cái đó của tôi cứ như vậy là xong sao?”
Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy, tên đàn ông thối này!
Thẩm Tư Ngạn nhướng một bên lông mày, trong giọng nói của anh mang theo ý cười, “Cái đó của em?”
Gương mặt Thư Thanh Nhân nóng lên, "Anh đừng có giả ngu với tôi."
Người đàn ông chọc lưỡi vào má trong, hầu kết của anh di chuyển, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, giọng nói vừa mập mờ vừa trầm thấp, "Em phải nói rõ ra chứ, là tôi hôn em, hay là cắn em, hay là đưa lưỡi len lỏi vào trong miệng của em.
.
."
Người phụ nữ vất vả lắm mới bình tĩnh được, lúc này lại bị anh chọc giận, vừa tức giận vừa xấu hổ, "Thẩm Tư Ngạn! Anh câm miệng đi!"
Thư Thanh nhân có lòng muốn nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng người đàn ông này về cơ bản thì không khác gì mấy tên lưu manh ngoài kia hết.
Cô chỉ đành lấy tay lau thật mạnh miệng của mình, muốn lau đi toàn bộ mùi hương và vết tích anh vừa để lại trên môi cô bằng cái miệng nói toàn lời vô vị kia của anh.
Sắc mặt Thẩm Tư Ngạn hơi sầm xuống, "Đừng chà kiểu thế, càng lau càng dơ thôi."
Thư Thanh Nhân nghe vậy thì dừng động tác, không có gương cô cũng không thể nhìn thấy được bây giờ mặt cô trông thế nào.
Người đàn ông vươn tay ra, "Đừng nhúc nhích."
Ngón tay của anh miết môi của cô, nhịp tim của cô đập lệch một nhịp, cô nhanh chóng cúi đầu, né tránh ngón tay của anh.
Anh không để ý hành động này của cô, anh nắm lấy cằm cô ép cô ngẩng đầu lên để anh lau miệng cho cô, "Không muốn để người ta thấy thì ngoan ngoãn một chút."
Cảm giác mềm mại của từ ngón tay của anh khiến Thư Thanh Nhân nhớ lại cảm giác môi chạm môi vừa rồi.
Để an ủi tinh thần của cô, cô lên tiếng đáp trả lại anh, "Anh cũng lau miệng của anh đi."
Người đàn ông giật mình, sờ lên môi của mình, sau