Tôn Kỳ Hạo không biết từ bao giờ lại xuất hiện đứng ở trước cửa phòng bệnh, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi hơi thở nặng nề nhưng cũng không che giấu được sự phẫn nộ trong lòng anh.
Anh điều chỉnh lại trạng thái, tiến vào trong phòng đi đến gần chỗ cô.
Anh lách người chen qua Mặc Dương cuối cùng là đứng trước mặt Kỷ Vận Phong.
Dáng vẻ ảm đạm đến lạ thường, vươn tay muốn bế cô.
"Đưa cô ấy cho tôi!"
Kỷ Vận Phong liếc nhìn một cái lại nhìn Lạc Ngải Vy ở trong lòng, nhếch môi.
"Tại sao tôi phải đưa cho cậu?"
"Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn thì cậu nên giao cô ấy cho tôi đi."
Tôn Kỳ Hạo dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình mà cảnh báo.
Anh không kìm nén được nữa, anh muốn giết tên hỗn đản này.
"Kỳ Hạo..."
Lạc Ngải Vy trong lòng Kỷ Vận Phong, lại lí nhí kêu tên của Tôn Kỳ Hạo.
Âm thanh yếu ớt của cô gái như chạm vào trái tim của anh, ngứa ngáy đến khó chịu.
Anh muốn giành lại cô từ tay Kỷ Vận Phong nhưng ánh mắt lại nhìn Lạc Ngải Vy trên người quấn đầy băng vải một cảm giác đau xót chợt dâng lên trong lòng, anh lại không nỡ làm đau cô thêm nữa.
"Em ngoan ngoãn một chút đi."
Kỷ Vận Phong lạnh giọng nhắc nhở, anh ghét cô gọi tên người đàn ông khác khi nằm trong lòng của anh.
Hơn nữa lại là người anh ghét...
Đúng như anh nghĩ, Tôn Kỳ Hạo sẽ đến.
Anh cũng đã biết Tôn Kỳ Hạo sẽ không bỏ qua lần này nên càng muốn giữ chặt cô hơn.
Anh sợ cô sẽ bị Tôn Kỳ Hạo bắt đi, sợ cô rời xa mình.
Anh sẽ không để điều đó xảy ra, cho dù bất cứ giá nào anh sẽ giữ cô lại ở bên mình.
"Mới sáng sớm các người các cậu hành hạ bệnh nhân của tôi như vậy à."
Lý Bách cùng Tần Nghiên nghênh ngang đi vào, vẻ mặt lười nhát của Lý Bách như muốn gợi đòn ung dung lên tiếng.
Tần Nghiên chỉ im lặng theo sau,.uhắn không nói câu nào.
Chỉ lẳng lặng dán mắt lên người Lạc Ngải Vy.
Lúc này, 5 người đàn ông cao lớn đứng ở trong phòng bệnh của cô khiến căn phòng đột nhiên có cảm giác chật hẹp.
Lý Bách đi lách qua hai người kia đi đến trước mặt Kỷ Vận Phong mà cướp lấy cô ra khỏi tay hắn.
Động tác nhanh gọn không chút thừa thãi, phút chốc Lạc Ngải Vy đã nằm trong tay anh ta.
Anh ta đặt cô nằm lại xuống giường, rồi xem xét lại các vết thương.
Bốn tên kia đứng ở bên mà quan sát chờ đợi.
"Em không đau sao?"
"Không!"
"Thật?"
"Ừm."
Hai người một hỏi một trả lời khiến đám nam nhân ở xung quanh nhất thời không hiểu chuyện gì.
Lý Bách nheo mày khó chịu, vết máu thấm vào băng vải ở cánh tay đã thu hút ánh mắt của anh ta.
Nhưng cô gái này lại không biết kêu đau, hơn nữa nhìn bộ dạng mím môi chịu đau của cô anh ta càng khó chịu.
Lý Bách còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Nghiên lại đi đến đem cánh tay đang bị chảy máu kia trực tiếp gỡ bỏ.
"Em giả vờ cái gì? Máu chảy như thế này còn bảo không đau.
Việc gì phải bắt mình mạnh mẽ như vậy..."
"Còn các cậu, tôi không cần biết các cậu có khuất mắt gì, nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề cá nhân thì nên ra bên ngoài mà giải quyết với nhau.
Việc gì