"Em trả tiền tôi cũng không ngại nhận, nhưng nếu đã muốn tối khám bệnh thì em cũng phải chăm bệnh cho tôi đúng không?"
Kỷ Vận Phong mặt dày muốn đeo bám cô, Lạc Ngải Vy trực tiếp bày ra bộ mặt chê bai, không chút khách sáo thẳng thắn đáp:
"Kỷ tổng, tôi công việc chất đầy trên đầu.
Thân tôi còn lo chưa xong, anh còn muốn tôi lo cho anh có phải anh rảnh quá rồi không.
Hơn nữa cô gái nhỏ Kiều Doanh của anh đâu, sao anh không kêu cô bé đó chăm đi?"
Cứ nói tới Kiều Doanh là người cô liền nổi da gà.
Một cảm giác khó tả cứ lâng lâng trong lòng cô, không rõ là gì.
"Tôi rảnh nên mới ở đây với em, còn Kiều Doanh kia chỉ là cấp dưới của tôi.
Em nhắc đến làm gì, chẳng lẽ em ghen sao?"
Anh càng nói trên môi càng nở nụ cười tươi như hoa, dường như những lời trách móc của cô hoàn toàn không ảnh hưởng với anh.
Lạc Ngạc Vy đần mặt, tỏ ý chê bai ngay tức khắc.
Chấm dứt dòng suy nghĩ viển vông kia:
"Có ma mới thèm ghen, anh đừng tự mình đa tình nữa Kỷ tổng."
"Không sao, em nói cái gì cũng đúng.
Là tôi tự mình đa tình đấy, nhưng chỉ với mỗi em."
Kỷ Vận Phong không chút nao núng, vẫn tự tin đáp trả cô.
Anh thà bày ra bộ mặt đeo bám còn hơn là như lúc trước làm tổn hại đến tinh thần của cô.
Nhưng chấp niệm đem cô chiếm làm của riêng anh thì vẫn còn.
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc.
Trong lúc anh còn đang chìm trong suy nghĩ không đứng đắn của mình thì Lạc Ngải Vy cũng chẳng thèm đôi co với anh.
Cô cố dùng sức muốn rời khỏi giường nhưng cả người như không có sức lực mà ngả nhào vào lòng Kỷ Vận Phong.
Lạc Ngải Vy ngả ở trong lòng anh, hai mắt cô mở to chớp chớp.
Gương mặt bỗng chốc đỏ lên theo phản xạ mà rời khỏi.
"A!"
Do cả người đều là vết thương nên khi cô cử động cơn đau liền theo động tác của cô mà bộc phát.
Kỷ Vận Phong nhanh tay ôm cô ở trong lòng, nhẹ nhàng đặt cô ở vị trí thoải mái nhất sợ cô lại bị đau.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen láy đó phảng phất hình bóng của cô trong đó.
Lạc Ngải Vy né tránh ánh mắt của anh, quay sang nơi khác ngượng ngùng không nói.
Anh khẽ cười một tiếng, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô nhịn không được mà trêu ghẹo:
"Nhanh như vậy đã muốn ôm tôi rồi sao? Em thật là không có tiền đồ..."
"Vô sỉ!"
Lạc Ngải Vy lẩm bẩm mắng anh.
Kỷ Vận Phong cũng không phải điếc mà không nghe cô nói câu đó.
Nhưng anh lại giả vờ như không nghe, ngược lại còn chỉnh câu nói của cô:
"Em vừa nói cái gì, tôi nghe không rõ.
Em bảo tôi đẹp trai sao, tôi biết thừa mà.
Không cần phải khen đâu."
Anh hất cằm kiêu ngạo tự khen chính mình, Lạc Ngải Vy lúc này triệt để cạn lời trước sự vô sỉ của Kỷ Vận Phong.
Cô không ngờ một con người như anh lại có thể vô sỉ đến mức này, thật là quá sức tưởng