Chương 54: CHẠY BẰNG NĂNG LƯỢNG BÌNH AN.
Edit: BRANDY
Điện thoại của Nghênh Thần rơi vỡ, không thể nào liên lạc hay nhắn tin được.
Mạnh Trạch hiểu ý, vỗ bả vai cô: "Lệ Khôn à?"
Nghênh Thần đặt tay lên môi khẽ "suỵt" một tiếng: "Bí mật, bí mật."
Mạnh Trạch chắp hai tay, phối hợp gật đầu, "Được, khi nào cậu ta về, anh sẽ làm tiệc tẩy trần cho cậu ta."
Vẻ mặt của Nghênh Thần lúc này giống như đứa trẻ bị đánh mất kẹo, Mạnh Trach im lặng hai giây, sau đó cười nói: "Thật thần kỳ."
Nghênh Thần: "Thần kỳ chỗ nào?"
Nghe như Mạnh Trạch giống như đang hỏi chính mình: "Em đấy, thật sự có thể thích một ai đó, lâu như vậy không thay đổi?"
Nghênh Thần lắc đầu: "Dĩ nhiên."
Mạnh Trạch cười một tiếng, bàn tay vung lên: "Được rồi, trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."
Nghênh Thần mở cửa xe, quay đầu gọi: "Anh, có rảnh thì tới nhà em chơi."
Mạnh Trạch khoát tay, nhận lời.
Sau khi xe lái đi, không đến hai phút, điện thoại di động của anh ta reo. Nhìn số điện thoại gọi tới thì biết là ai.
Mạnh Trạch đi tới bên trạm gác, nói: "Thế nào, tiểu Khúc, anh thật sự vừa ý em gái kia của tôi?"
Lạnh đến nỗi thở ra khói, sau mấy câu nói đùa, Mạnh Trạch giúp Nghênh Thần lên tiếng: "Nói thực với anh, thừa lúc còn sớm, hãy từ bỏ đi, em gái tôi đã có đối tượng kết hôn rồi, anh đừng nghĩ tới nữa."
--
Ngày hôm sau, Nghênh Thần đi làm.
Hôm nay phải làm gấp một báo cáo, phát triển kế hoạch chăm sóc khách hàng thân thiết, buổi trưa có khi cũng phải ở lại phòng làm việc. Báo cáo này là phân tích tình hình nghiên cứu, khó tránh khỏi phải trích dẫn nguồn.
Bản thân Nghênh Thần đã lưu một phần trong máy tính trước đó. Cô mở ổ G, tìm và ấn chuột để chọn là xong. Nhưng theo trực giác, Nghênh Thần mơ hồ cảm thấy không đúng.
Thiếu một văn bản, cô tìm ở tệp khác, xem lại nhiều lần, nhưng quá nhiều bản sao. Nghênh Thần không dám chắc, đây có phải là do trước đây cô không để ý, hay là có người đã động tới máy vi tính của cô?
Có người gõ cửa, thư ký vào nói: "Chị Thần, Hứa chủ tịch đang chờ chị."
Nghênh Thần tắt máy tính: "Được, tôi tới ngay."
Hứa Vĩ Thành ngồi trên chiếc ghế da, đang cúi đầu hút điếu thuốc, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngồi đi."
Nghênh Thần không làm theo, mà chỉ đứng nghiêm.
Hứa Vĩ Thành cũng không khuyên nữa, bỏ bật lửa lên bàn, nhả khói thuốc ra.
"Trưởng phòng Nghênh, tôi rất bội phục dũng khí và sự kiên cường, không sợ gì như cô, cho tới giờ tôi chưa từng gặp qua."
Nghênh Thần thản nhiên cười: "Là Đường tổng ư?"
Hứa Vĩ Thành vui vẻ, "Về nghiệp vụ, cậu ấy ở đâu cũng là số một, số hai. Chỗ nào cậu ấy cùng từng lăn lộn, nhưng vẫn không một phiến lá dính thân."
"Cô theo cậu ấy ra ngoài, cũng không tệ, học những gì tinh túy của cậu ấy." Hứa Vĩ Thành xem thường cười: "Cô vẫn nghĩ, muốn giữ nguyên tắc, nhưng cô có từng nghĩ tới nếu thật sự phanh phui mọi chuyện ra, chính bản thân cô liệu có thể toàn thân rút lui không?"
Nghênh Thần nghe lời nói nhiều hàm ý này, sắc mặt lạnh lùng, không lên tiếng.
Khuôn mặt chữ điền của Hứa Vĩ Thành rất nghiêm túc, lúc quắc mắt thì sắc lạnh, lại càng thêm âm trầm. Cảm thấy mình đang chiếm thế thượng phong, hai tay ông ta vỗ mạnh xuống mặt bàn---
"Không biết tự lượng sức mình!"
Hôm nay Hứa Vĩ Thành xem như đã hoàn toàn ra mặt, đến tiến hành đả thông tư tưởng một trận rất không vui vẻ với Nghênh Thần, hoặc là nói đến để phủ đầu, uy hiếp cô thì đúng hơn.
Trở lại phòng làm việc của mình, đầu Nghênh Thần nặng trĩu, cô ngửa cổ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt, rất lâu cũng không mở mắt ra.
Bốn giờ chiều, cô nhận được một cuộc gọi từ điện thoại bàn trong khu vực.
"Alo, xin chào, xin hỏi có phải cô Nghênh Thần không?"
"Chúng tôi là cảnh sát thường phục của cục công an thành phố, về thảm họa mỏ Phúc Vũ, chúng tôi còn một vài vấn đề cần điều tra làm rõ."
Nghe qua, ngón tay Nghênh Thần ngừng một lát, sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay lan tràn khắp cơ thể.
---
Từ cục công an đi ra, trời đã tối hẳn.
Nghênh Thần cả người mệt mỏi, lái xe cũng không có tinh thần suýt nữa thì vượt đèn đỏ.
Về đến nhà, Nghênh Thần lên lầu, đi vào thư phòng.
Nghênh Nghĩa Chương ngồi trên chiếc ghế mây, mang kính lão, đang xem báo. Gấu quần xắn cao, chân đang ngâm trong thùng gỗ, hơi nóng bốc lên, trên sàn nhà vẫn còn một chút nước đọng.
Nghênh Thần lên tiếng chào: "Ba."
"Con về rồi?" Nghênh Nghĩa Chương ngẩng lên khỏi tờ báo, nhìn cô, "Gần đây bận rộn nhiều việc lắm à?"
"Vâng," Nghênh Thần gật đầu, đi lại gần, một bên vén ống tay áo lên, sau đó vén mái tóc dài ra sau tai, ngồi xuống bên cạnh Nghênh Nghĩa Chương.
Tay Nghênh Thần bỏ vào trước thử nước: "Nước lạnh rồi, để con cho thêm chút nước nóng."
Nghênh Nghĩa Chương vội vàng nói: "Thôi, ba tự làm được."
"Đừng." Nghênh Thần đè vai ba lại, "Để con làm cho."
Bình nước nóng đặt cạnh chân, Nghênh Thần thêm vào một chút, dùng tay thử độ ấm: "Được rồi, ba ngâm đi."
Một chút gấu quần của Nghênh Nghĩa Chương tuột xuống, chính ông còn chưa kịp khom người, Nghênh Thần đã ngồi xuống trước, giúp ông xắn lại gấu quần.
Dù hai người là ba con, nhưng dẫu sao cô cũng là cô gái trẻ chưa lập gia đình, hành động thân mật thế này cũng không quá phù hợp.
Nghênh Nghĩa Chương nhìn con gái đang đứng trước mặt, trong lòng cảm thấy buồn bã, ông đau xót thở dài.
Chợt hỏi: "Con với Lệ Khôn..."
Nghênh Thần không có biểu cảm gì, ngồi xổm dưới đất: "Chúng con vẫn tốt."
Nghênh Nghĩa Chương thở dài, gật đầu nói: "Đúng là đứa trẻ đáng thương."
Im lặng một lát, Nghênh Thần mở miệng nói: "Ba, nếu như con..."
"Ba đồng ý để hai đứa ở chung một chỗ."
Nghênh Thần ngẩn người, ngước mắt lên.
Đôi mắt Nghênh Nghĩa Chương sâu thẳm, nhìn con gái, trong ấn tượng của ông, những lần nói chuyện hài hòa như thế này giữa hai người chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Khi còn bé, vì quan hệ gia đình mà ầm ĩ.
Trưởng thành, vì Thôi Tĩnh Thục mà tranh chấp.
Đến khi yêu đương, lại yêu con trai của nhà họ Lệ, bên ngoài ầm ĩ đến khó coi, trong nhà cũng không yên.
Bát tự xung khắc, nhiều lần Nghênh Thần cũng nghi ngờ,có phải mình không phải là con ruột của ba.
"Nếu con thích nó, vậy thì thứ thích đi, nhưng phải giữ ý tứ một chút, con là con gái, cũng không phải là không có ba làm chỗ dựa, nếu thằng nhóc Lệ Khôn có lỗi với con, con cũng không cần phải theo nó. Lúc nó còn làm cảnh vệ, nó sợ nhất chính là cây roi của ba."
Nghênh Nghĩa Chương nói những lời che chở cô, nhưng nghĩ đến cô con gái nuối hai mươi năm bị người ta cướp đi mất, rốt cuộc thì trong lòng không phục, cũng không biết so đo với ai, lời uy hiếp đó nói ra cũng rất trẻ con.
Nghênh Thần nghe vậy thì cười.
Nghênh Nghĩa Chương cũng không nói nữa.
Thử một chút nước, rất ấm áp. Nghênh Thần hỏi: "Còn ngâm nữa ạ?"
"Không ngâm nữa."
Nghênh Thần đứng dậy lấy khăn bông lau chân cho ông. Rồi đỡ tay Nghênh Nghĩa Chương, nhỏ nhẹ nói: "Để con đỡ."
Sau đó động tác rất nhẹ nhàng, lau khô nước trên chân ba, rồi mang dép đến để ông ấy đi vào.
Nghênh Thần hôm nay rất kiệm lời, cô có tâm sự, khăng khăng không chịu nhìn vào đúng sai. Nghênh Nghĩa Chương nhìn cô bận rộn, vắt nước, phơi khô khăn, bóng dáng nhỏ bé, trong ánh mắt có nét mệt mỏi.
"Ba, ba nghỉ ngơi đi."
Lúc Nghênh Thần chuẩn bị khép cửa lại, Nghênh Nghĩa Chương chợt gọi: "Thần Thần."
"Vâng?" Nghênh Thần bình tĩnh nhìn lại.
Đối mặt giây lát, Nghênh Nghĩa Chương phất tay nói: "Không có việc gì, con đi đi."
--
Sáng mùa đông, do ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa chiếu vào.
Nghênh Thần tỉnh dậy rất sớm, nhìn đồng hồ mới có sáu giờ.
Vừa tỉnh dậy, cũng không thể ngủ lại nữa, cô dứt khoát ngồi dậy đi rửa mặt. Xuống dưới nhà, cô thấy Thôi Tĩnh Thục đã dậy sớm hơn, đang bận rộn trong phòng bếp.
"Ôi, sao dậy sớm thế?" Thôi Tĩnh Thục bất ngờ, vội vàng nói: "Con chờ mười lăm phút, bữa sáng có ngay đây."
Nghênh Thần không trả lời, đứng ngây người ra, đi vào trong sân đợi.
Bữa sáng rất phong phú, chỉ cần cô ở nhà, tất cả món ăn đều theo khẩu vị của cô.
Nghênh Thần ăn thêm một chút rồi đặt đũa xuống, đứng dậy muốn đi.
Thôi Tĩnh Thục không dám khuyên cô ăn thêm, chỉ nhanh chóng lấy ra một túi giữ nhiệt nhỏ từ trong phòng bếp.
"Thần Thần, dì thấy gần đây sắc mặt con không tốt, dì có nấu chút canh, con mang đi làm, buổi trưa nhớ ăn." Thôi Tĩnh Thục vội nói, sợ cô không chờ được.
Hai tay đưa ra, nhưng Nghênh Thần không lập tức cầm lấy.
Thôi Tĩnh Thục hơi lúng túng, do dự không biết nên làm gì.
"Vâng, cảm ơn."
Trên tay bà ấy đã không còn gì, túi giữ nhiệt đã được Nghênh Thần cầm lấy.
Thôi Tĩnh Thục nhìn bóng lưng cô, vẫn còn chưa định thần, sự xúc động nghẹn ngào mới chớm xông lên ngực thì người đã đi khỏi cửa.
Hôm nay là thứ 4, ngày mai Lệ Khôn sẽ trở về.
Người chưa về nước thì nhiệm vụ chưa được xem như đã kết thúc, dụng thu phát tín hiệu thời không liên lạc được.
Trong lòng Nghênh Thần hy vọng, nhưng cũng không thể hiện gì nhiều.
Từ năm nay, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong công việc của mình. Như là cố ý, những việc vốn do cô phụ trách cũng được giảm bớt, giao cho người khác.
Ngay cả nhân viên cũng phát hiện ra sự khác thường, họ biết, đây là quyết định bên trên, cố ý lạnh nhạt với Nghênh Thần.
Thái độ từ đầu đến cuối của Nghênh Thần là có việc thì làm cho tốt. Không có việc, cô đọc sách, xem báo cáo, tóm lại là cũng không ngồi không.
Buổi chiều tam làm, Nghênh Thần và đồng nghiệp nói chuyện vui vẻ, đi ra tháng máy,
Tạm biệt mọi người, Nghênh Thần cúi đầu lấy chìa khóa xe ra từ trong túi xách, lúc tiếng còi xe vang lên, cô không để ý. Khi vừa lấy được chìa khóa ra, ngẩng đầu lên.
Cô giật mình, sửng sốt.
Giờ cao điểm, người, xe tấp nập, mọi người qua lại như mắc cửi. Ánh mắt Nghênh Thần vẫn nhìn về một điểm, chân không bước.
Bên lề đường, chiếc Jeep màu đen, thân xe vừa được rửa, không chút bụi.
Có người nào đó đang tựa vào cửa xe, áo len ngắn, cùng màu với quần, chống một tay lên, vai rộng lớn, eo nhỏ, chân dài.
Lệ Khôn nhíu đôi mày kiếm, tinh thần phấn chấn. Anh nhìn cô, khóe miệng cười lưu manh.
Nghênh Thần bối rối, cảm thấy mình hoa mắt, còn đặc biệt dịu mắt mình một cái.
Động tác này của cô làm Lệ Khôn cảm thấy vui vẻ hơn, đứng thẳng người lên, đi về phía trước, hai vai mở ra, cánh tay nâng lên, thành một vòng ôm.
Anh hơi hất cằm nói với cô: "Tới đây."
Giọng nói xa cách đã lâu, giờ lại nghe thấy, gọi cô tới làm cho Nghênh Thần như mất hồn.
Cô bắt đầu bước đi, như những bước đi đầu tiên của đứa trẻ nhỏ, rồi túi cũng rớt xuống, cô lười nhặt lên, tiếp tục nhấc chân lên chạy như điên.
Nghênh Thần nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh.
Lệ Khôn ôm eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên, ôm cô quay hai vòng.
"Ôi, em nhẹ đi rồi." Anh nói nhỏ vào tai cô, hơi thở nóng hổi thổi vào: "Nhớ anh không?"
Nghênh Thần nghẹn ngào nói: "Nhớ anh muốn chết."
Lệ Khôn bị câu nói này của cô làm cho đắc ý, buông cô ra một chút, nhìn cô thắm thiết.
Hốc mắt cô nóng lên, nhìn