CHƯƠNG 55: VOI NHỎ Ở CHÂU PHI
Edit: BRANDY
Lệ Khôn cũng không biết thuốc này là thuốc gì , đành lên Baidu tra.
Ba từ: THUỐC TRÁNH THAI, đập vào mắt, khiến anh thật sự choáng váng.
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng số lần gặp nhau rất ít, do đặc thù công việc, 1 tuần anh chỉ được gặp cô 1, 2 lần, chính vì vậy những dịp ân ái với nhau không nhiều. Lần gần nhất đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài, quả thật anh cũng có lòng riêng, vì vậy không sử dụng biện pháp phòng tránh.
Anh có thể coi đây là sự ngầm hiểu ý giữa hai người không?
Lệ Khôn cầm lọ thuốc, hít một hơi, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn đem cất về chỗ cũ.
Nghênh Thần về trễ, vừa đến cửa đã tự giác nhận lỗi: “Cuối giờ có việc tăng ca, xong xuôi em mới về được.”
Cô đi đến phòng bếp, từ phía sau ôm chặt lấy eo Lệ Khôn, vươn mũi ra hít hà hương thức ăn: “Anh làm cái gì vậy? Thơm quá.”
“Thịt chưng dưa chua.” Lệ Khôn thành thục đảo thực ăn trong nổi, động tác điêu luyện như một vị đầu bếp thực thụ.
Nghênh Thần cà nhắc đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống môi anh 1 nụ hôn.
Lệ Khôn làm bộ giận dỗi: “Không đủ.”
Nghênh Thần nghiêng đầu, quay đi: “Anh chuyên tâm nấu cơm đi.”
Lệ Khôn bắt lấy cổ tay cô, không cho đi, “Hôn một cái cũng không được?”
Nghênh Thần khẽ nhíu mày, nghiền ngẫm chàng trai của mình hôm nay có vấn đề gì.
Điệu bộ hơn giận vô cớ này của anh khiến cô có chút không hiểu nổi, nghe giọng thì giống đang đùa cợt, nhưng mặt mày lại rất nghiêm túc.
Nhìn nhau mấy giây, cuối cùng Nghênh Thần hời hợt cười một tiếng: “Em phải đi thay quần áo đây.”
Sau đó dứt khoát thoát khỏi vòng tay anh, đi thẳng vào phòng ngủ.
Lệ Khôn khó được dịp nấu cơm cho cô ăn, nên chỉ cần có cơ hội, thì cực kì dụng tâm. Hôm nay anh đặc biệt chuẩn bị ba món chính: Một canh, một salad trứng muối, và một đĩa thịt chưng dưa chua. Nghênh Thần không thích ăn cá, nhưng anh vẫn làm thêm một đĩa cá chưng với quế, cách làm vô cùng tỉ mỉ, kỳ công.
Nghênh Thần miễn cưỡng ăn hết chén cá, xong đặt đũa xuống nói đã no.
Lệ Khôn: “Sao ăn ít thế? Không ngon à?”
Nghênh Thần: “Ngon lắm, nhưng hôm nay dạ dày em hơi khó chịu, cái gì cũng không muốn ăn.”
“Vậy anh lấy cho em một ly sữa ấm, uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
Lệ Khôn không thích nhất là tính lãng phí, vì vậy ăn hết chỗ thức ăn trên bàn.
Nghênh Thần muốn thu chén bát đi rửa, lập tức bị anh ngăn lại: “Được rồi, để anh, em đi nghỉ đi.”
Lệ Khôn là một người đàn ông có lối suy nghĩ hiện đại, đối với anh nấu cơm, rửa bát chưa bao giờ là công việc chỉ dành cho phụ nữ. Mọi việc anh đều san sẻ rất nghiêm túc với cô, không chối từ việc gì, mà đã làm là làm đến nơi đến chốn, sạch sẽ, tinh tươm.
Dưới ánh đèn nhu hòa, một người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng bên bồn rửa, hơi cúi người, chăm chú rửa bát. Quả là một khung cảnh bình yên, ấm áp. Nghênh Thần ngồi trên salon nhìn bóng lưng anh đến xuất thần. Cô ngả lưng vào thành ghế vui vẻ trong lòng: Đúng là cảnh đẹp nhân gian.Lại chép miệng nghĩ: Đàn ông cởi bỏ bộ quân trang trên người ra, đúng là ôn nhu vô hạn mà.
Phát giác được ánh mắt đang dán vào người mình của ai đó, Lệ Khôn quay lại. Hai mắt chạm nhau, cô Nghênh nào đó tránh không kịp, cứ vậy bị hút vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
Ánh mắt Lệ Khôn rất đẹp, vừa trong, vừa hữu thần, một đôi mắt khiến người đối diện dễ dàng bị câu mất hồn phách. Nghênh Thần nở nụ cười rạng rỡ với anh, sau đó bật tivi thật lớn như không có chuyện gì xảy ra.
Chưa đến 10h, Nghênh Thần đã la hét nói muốn đi ngủ.
“Thế hôm nay, em định giải quyết thế nào?” Lệ Khôn cũng theo cô bò lên giường.
Trên người anh vẫn còn thoang thoảng hương thơm mát lạnh của sữa tắm.
Lệ Khôn vuốt ve khuôn mặt yêu kiều của cô, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, đồng thời cái tay hạnh kiểm xấu cũng không nhàn rỗi, lần vào trong chăn, thuần thục vén áo cô lên. Bàn tay to, ấm áp với những khớp xương rõ ràng, dịu dàng đặt lên khuôn ngực mềm mại, vừa như trêu chọc, lại như âu yếm. Nghênh Thần đè bàn tay thủ đoạn của ai đó xuống, hờn dỗi nói: “Hôm nay em mệt lắm.”
Lệ Khôn nhíu mày, đôi con người sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không nói gì. Hai người cứ thế nhìn chằm chằm đối phương không phân cao thấp, bàn tay cố chấp giữ nguyên vị trí, thế nào cũng không chịu thỏa hiệp.
Nghênh Thần mỉm cười, ngẩng đầu, chủ động hôn anh.
Lửa tình bùng lên, hơi thở của Lệ Khôn trở lên nặng nề. Anh chống tay, ôm chặt lấy eo Nghênh Thần kéo cô vào lồng ngực mình, đồng thời kéo tủ đầu giường tìm kiếm gì đó.
Nghênh Thần tò mò nhìn theo, ách, người đàn ông này từ khi nào còn chuẩn bị cả áo mưa nữa?
Lê Khôn nhanh chóng rút ra một hộp, đang chuẩn bị mặc vào. Nghênh Thần đột nhiên xoay người, đẩy anh nằm xuống giường, sau đó nửa quỳ, nửa ngồi trên người anh, đôi mắt cong cong, làn da trắng ngần như tuyết, môi đỏ diễm lệ, cả người cô toát ra vẻ yêu mị, hấp dẫn khiến cho ai đó đã động tình còn bị kích thích đến toàn thân như bị lửa thiêu.
Giọng Lệ Khôn khàn đục: “Để anh đeo.”
Nghênh Thần áp lên lệ Khôn, vươn tay chặn miệng anh, sau đó dịu dàng ngồi lên.
Vách thịt ấm áp, quen thuộc lập tức hút chặt lấy dục vọng đang căng chướng, khoái cảm chạy thẳng từ xương sống lên đến đỉnh đầu khiến Lệ Khôn nhíu mày, vô thức siết chặt ga giường.
“Tê ___”
Cuối cùng, anh chàng nào đó vẫn không thể kiềm chế nổi mình, đảo khách thành chủ, đè lên người Nghênh Thần mà nhiệt tình giày vò.
Nghênh Thần cũng không tỏ ra yếu thế, hăng hái đáp lại, rốt cục qua nửa giờ, Lệ Khôn tước sạch vũ khí của đối phương, công thành đoạt đất thành công.
Khi cả hai đã đạt đến cao trào, Lệ Khôn gầm lên một tiếng, bắn toàn bộ vào bên trong Nghênh Thần. Nghênh Thần mệt lả, mắt nhắm nghiền rúc vào người anh như một con mèo nhỏ. Lệ Không yêu thương ôm lấy cô trong vòng tay, cưng chiều cắn nhẹ vành tai cô, ôn nhu nói: “Vợ yêu.”
Toàn thân Nghênh Thần nổi một tầng da gà, Lệ Khôn cảm thấy được sự biến hóa của cô, cười sảng khoái. Trong nháy mắt, tất cả phiền muộn lúc trước đều tan biến.
Khóe môi Nghênh Thần cong lên, lặng lẽ, an nhiên nằm trong lòng anh.
Gương mặt Lệ Khôn sáng lên, hạnh phúc như một đứa trẻ được cho kẹo, anh ôm cô chặt hơn, ghé vào tai cô thì thầm: “Ngày kia, thứ bảy, anh qua nhà em chào ba mẹ em, được không?”
Khuôn mặt tươi cười của Nghênh Thần bỗng chốc cứng lại.
“Anh mang ít quà từ Châu Phi về, ở Trung Quốc chắc chắn không có, giá trị không lớn nhưng quý ở tấm lòng, coi như là tâm ý của anh.”
Giọng Lệ Khôn bình tĩnh, trầm ổn. ngữ điệu ung dung, kiên định, lời nói mây trôi nước chảy, giống như muốn nói với cô: Tất cả chuyện ân oán trong quá khứ anh đã buông xuống rồi, cô đừng mãi buồn lòng nữa.
“Nếu như hai vị phụ huynh đồng ý, chúng ta lập tức kết hôn.” Nói đến đây giọng của anh khó nén được thỏa mãn, gương mặt anh bừng sáng, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm: “Đương nhiên nếu hai người không đồng ý, anh vẫn sẽ làm vậy.”
“À, đúng rồi.” Như nhớ đến điều gì đó, anh lại hớn hở kể: “Hôm nay đội tổ chức họp biểu dương, đội trưởng nói, lần này đội anh đã lập công lớn, có thể anh sẽ được thăng chức.”
Trái tim đang đập rộn ràng của Nghênh Thần thoáng chốc căng cứng.
“Tổng đội đang thiếu những nhân tố có kinh nghiệm thực chiến cao, cấp trên thấy biểu hiện của anh không tệ, thời gian tham gia quân ngũ cũng đã đủ, các tiêu chuẩn đều phù hợp.” Từ trước đến nay Lệ Khôn làm người luôn đặt hiệu suất và trách nhiệm lên hàng đầu, đối với anh tước vị cao không quan trọng, trọng yếu là làm người không hổ với lương tâm, nên dù ở bất kì vị trí, lĩnh vực nào anh đều tận trách.
Nhưng giờ thì khác rồi, tam thập nhi lập, anh cũng sắp là người có gia đình, có vợ, có con rồi. Hồi trước dù không nói, nhưng anh biết mỗi lần xa nhau, dù Nghênh Thần vẫn mỉm cười tiễn anh đi, nhưng giữa hai hàng lông mày của cô không giấu nổi nét sầu thương, lo lắng.
Đàn ông khi có người trong lòng để nhớ nhung, yêu thương đều như thế. Họ dũng cảm hơn, can trường hơn nhưng cũng bớt bất cần, liều chết hơn. Họ biết sợ. Không phải sợ, sợ người kia phải đau lòng.
Mỗi lần cận kề sống chết, anh đều liều mạng chiến đấu, cố gắng gìn giữ mạng sống, để trở về, trở về nơi an ổn, nơi có người chờ anh.
Trong nháy mắt Nghênh Thần hiểu được ý nghĩa câu nói kia của anh: “Tiểu Thần. em chờ anh một chút thời gian nữa.”
“Sao em không nói gì?” Lệ Khôn than nhẹ, luồn tay vào suối tóc mềm của cô âu yếm vuốt ve, “Vui quá hóa ngốc luôn rồi?”
Im lặng một lát, Nghênh Thần cúi đầu khàn khàn gọi: “Lệ Khôn?’
“Ừ?”
“Thứ bảy này chắc không được.”
6 chữ, nhanh, gọn, dứt khoát vừa thốt lên, Nghênh Thần cảm nhận rõ được vòng tay đang siết chặt eo cô dần dần buông lỏng.
Lệ Khôn trầm mặc nhìn cô, chờ giải thích.
Nghênh Thần khẽ cắn môi, ôn tồn nói: “Thứ bảy này em phải tăng ca, sợ không về kịp.”
Lệ Khôn chậm rãi nói: “Được. Vậy chúng ta đổi thời gian. Thứ bảy không được thì chủ nhật. Chẳng lẽ chủ nhật em cũng phải tăng ca.”
“Cái này cũng không chắc.” Nghênh Thần đáp: “Gần đây công ty tiến hành nhiều hạng mục cùng lúc, công vụ rất nhiều.”
“Vậy lúc nào thì được? Em cứ tính toán rồi cho anh một mốc thời gian.”
“Để sau đã.” Nghênh Thần rủ mắt, dịu dàng nói.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Lệ Khôn buông tay, vén chăn xuống giường, ngay cả dép lê anh cũng không thèm đi, chân trần giẫm xuống nền gỗ, trầm mặc đi lấy nước lạnh uống.
Nghênh Thần nằm im trong chăn, đầu gối lên cánh tay, giả bộ ngủ.
Không biết qua bao lâu, khi cô đã mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc mơ, cảm thấy eo bị ai đó siết chặt, lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, bên tai là tiếng thở dài trầm thấp.
-----------------------------
Theo thông lệ, mỗi khi một đội đặc nhiệm kết thúc nhiệm vụ sẽ được nghỉ khoảng 10 ngày. Có thời gian rảnh rỗi, buổi sáng Lệ Khôn ghé chỗ Lệ Mẫn Vân chăm sóc ba, chiều thì đi dạo quanh thành phố, thư viện, siêu thị, cửa hàng mỹ nghệ, đồ cổ, cứ lang thang giống hệt một anh chàng thất nghiệp vô gia cư.
Đến nỗi Lâm Đức phải buồn bực mà hét lên: “Aiii, anh à, đây đã là lần thứ ba trong tuần này anh đến nhà em ăn cơm tối rồi đấy.” Lệ Khôn lườm cậu ta, cả vú lấp miệng em nói: “Thằng nhóc này cậu nói thế là có ý gì, tiếc tiền cơm à?”
“Một mình anh đến thì chán chết,” Lâm Đức lưu manh cười, “Gọi chị Thần cùng đến, em bao hai người ăn cơm cả tuần cũng được.”
Khuôn mặt hào hứng, vui vẻ của Lệ Khôn lập tức đóng băng, nhàn nhạt nói: “Chị cậu dạo này bận rộn nhiều việc, không có thời gian.”
Lâm Đức tính ý nhận ra có điều gì không không đúng lắm, ánh mắt thăm dò, giọng điệu cẩn thận hỏi: “Anh và chị Thần lại cãi nhau?”
“Nói linh tinh.” Chính Lệ Khôn còn cảm thấy khó hiểu về tình cảnh hiện tại giữa cô và anh rốt cuộc là đang chiến tranh lạnh hay là gì, nhưng cũng không biết giải thích thế nào, chỉ đành buồn bã phàn nàn: “Công ty cô ấy hiện đang chạy nhiều hạng mục, công việc quá tải, tôi về nước nhiều ngày vậy rồi, cô ấy mới chỉ đến thăm tôi 1 lần.”
Lệ Khôn trong lòng phiền muộn, buồn bực rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút một hơi dài.
Lâm Đức chớp mắt: “Cảnh cáo rồi?”
Lệ Khôn: “Ừ.”
“A, em biết rồi, cái này gọi là quan tâm ắt loạn.”
Lệ Khôn không phủ nhận, chỉ lẳng lặng dựa đầu vào thành ghế, tâm trạng cực kỳ xấu.
“Em nghĩ chỉ là anh nghĩ quá nhiều thôi. Chẳng có gì đâu.” Lâm Đức tỏ thái độ người từng trải, ngồi xuống phân tích cho Lệ Khôn như một chuyên gia: “Anh và chị dâu, từ nhỏ đã biết nhau, tình cảm này không gọi là thiên trường địa cửu thì gọi là gì? Lúc nào cũng hầm hập như dung nham vậy sao có thể bảo đóng băng là