Phương Khải Dực vừa phải làm việc, mỗi tối đều bóp chân cho cô dễ chịu, anh chăm cô rất kỹ, kỹ đến mức cô tăng cân vù vù, khiến cô khóc không thành tiếng.
Thời gian cô mang thai, ăn cái này không được cái kia cũng không được khiến anh lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ, cho đến khi cô ăn được không còn ốm nghén nữa anh mới cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm.
Phương Khải Dực để cô nhập viện trước ngày sinh, ba mẹ anh, và mẹ cô cũng đến thay phiên nhau chăm sóc cô, bây giờ phải nói cô chẳng khác nào nữ hoàng của gia đình này.
“ Mẹ ơi bụng con…bụng con đau quá huhu ” Bạch Tĩnh Anh nhìn mẹ mình khóc nấc lên ôm lấy chiếc bụng to đùng.
Mẹ cô nhìn thấy như vậy liền hốt hoảng “ Đợi mẹ gọi bác sĩ, chắc là sinh rồi ”.
Cô cảm giác đau như là muốn chết đi sống lại, cơn đau này mãi không dứt, khiến cô trán túa ra mồ hôi đầm đìa, bác sĩ cũng rất nhanh đưa cô vào phòng sanh, sắc mặt của cô tái nhợt.
Lúc Phương Khải Dực từ Bạch Ưng chạy đến thì cô đã vào phòng sanh được 10 phút rồi.
Sắc mặt anh tối sầm, phải nói là vô cùng u ám chấp tay tựa trán, đây là lần đầu anh cảm thấy lo lắng một cách bất an thế này.
Cảm xúc thật khó tả.
Cả một chỗ ngồi của anh đã u ám, nhưng ba cô ở băng ghế đối diện cũng u ám không hề kém anh một chút nào.
Hôm trước anh đi hỏi Khải Trạch, anh ấy nói lúc chị Ý Nhi sinh em bé, đau như chết đi sống lại, còn ngất lên ngất xuống.
Nghe xong càng khiến anh nhíu mày bất an hơn, bảo bối của anh cũng sẽ chịu cơn đau như vậy.
Nghĩ đến thôi gương mặt anh đã đen lại rồi.
Cho đến khi cánh cửa phòng sinh bật mở, t tá ẩm ra một đứa bé được quấn trong chiếc khăn trắng, tiếng khóc của đứa bé khiến cả nhà quay đầu nhìn.
Phương Khải Dực bất ngờ đứng bật dậy bước chân không vững đi lại chổ y tá đang bế con trai anh.
“ Vợ tôi đâu? ” Anh không dám bế đứa bé, đành để mẹ anh và mẹ cô bế.
Nữ Y tá mỉm cười nói “ Cô ấy đau quá đã ngất rồi, bay giờ sẽ chuyển về phòng hồi sức ”.
Anh nghe xong liền bàng hoàng “ Cô ấy ngất sao? ” cô chịu đau thế này, ông đây có chết cũng không dám để cô sinh nữa, thật sự không chịu nổi cái cảnh nhìn cô thế này đâu.
Bạch Tĩnh Anh được đưa về phòng hồi sức, anh ở cạnh cô xuyên suốt không rời nữa bước, con trai anh còn chưa dám chạm vào, anh sợ, bản thân mình thô bạo, tay lại nhuốm đầy máu nếu động vào con sẽ không tốt.
Thằng bé có mái tóc đen láy giống anh, chỉ có mỗi cái mũi là có chút giống mẹ, còn lại thì chẳng khác nào ba ba của nó thu nhỏ lại cả.
Anh gục mặt lên mu bàn tay cô.
Cô chậm