Hôn lễ diễn ra ở ngay biệt thự Phi Đế, riêng Phi Đế thôi đã to hơn cả khách sạn bình thường rồi, nên tự anh cho người chuẩn bị hôn lễ, tone màu đều là do anh chọn.
Dàn rể phụ của Phương Khải Dực gồm có Bạch Tử Dương, Quách Đông và Từ Cảnh Sâm.
Dâu phụ thì có Hà Di Dương, Châu Hoa cùng Lạc Viên Hân.
Ở trong phòng chờ Bạch Tĩnh Anh khoác lên người chiếc váy cưới màu trắng được đính kim cương do chính tay Lão Bạch nhà cô thiết kế, từng viên kim cương cũng đều do ông ấy chọn, là chiếc váy cưới trễ vai, để lộ ra xương vai xanh của cô trông vô cùng bắt mắt.
Tóc của cô được uống lượng sóng, không quá xoăn trông vô cùng xinh đẹp, trên tóc còn có một chiếc kẹp nhỏ đính kim cương.
Hà Di Dương không ngừng cảm thán “ Tiểu Tĩnh ơi cậu thật sự quá xinh đẹp rồi ”.
“ Cậu cứ nói quá ” Bạch Tĩnh Anh bật cười.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, không cần nói cũng biết là ai đến.
Hà Di Dương và Châu Hoa cùng Lạc Viên Hân đứng ra mở cửa nhưng bọn họ chắn không cho các anh vào “ Phương Tổng! Anh muốn gặp Tiểu Tĩnh của chúng tôi thì cũng phải có chút gì đó chứ ”
Phương Khải Dực nhíu nhíu mài, anh chỉ muốn gặp cô mà cũng phải khó khăn như vậy sao? Anh rút trong túi ra ba bao phong bì đưa cho bọn họ mỗi người một cái.
Hà Di Dương né sang một bên cho anh vào bên trong, nhưng Quách Đông và Từ Cảnh Sâm lẫn Bạch Tử Dương thì bị cản lại.
“ Chị bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò này hả? ” Bạch Tử Dương nhìn cô có chút khó chịu, bà chị già này cứ bày mấy cái trò trẻ con này ra làm gì chứ.
Cậu lách người đi vào bên trong, sắc mặt của Hà Di Dương tối sầm lại, cũng không còn hứng thú nữa, cô để bọn họ vào trong.
Quách Đông nhìn Phương Khải Dực đứng bất động trước Bạch Tĩnh Anh thì nhếch mép khinh bỉ.
Phương Khải Dực nhìn cô đứng hình mất một lúc.
Đây là bảo bối của anh, không ngờ khi cô khoác lên người chiếc váy cưới lại xinh đẹp đến nao lòng như vậy.
“ Sao anh lại đến đây ” Bạch Tĩnh Anh nhìn anh.
Anh kéo tay cô để cô ngồi trong lòng mình “ Nhớ em không chịu được ” anh muốn đến gặp cô một chút, anh bị mẹ bắt không cho gặp cô khiến anh khó chịu chết đi được.
“ Nào nào chúng ta cùng chụp một tấm hình đi ” Châu Hoa bật cười với hai con người thích phát cơm tró này, cô lên tiếng đề nghị.
Tất cả mọi người đều đống ý, bọn họ cùng nhau chụp ảnh với cô dây và chú rể ở phòng chờ.
“ Tách…tách…tách ” tiếng chụp ảnh vang lên.
Bọn họ ai cũng vui vẻ mà cười thật tươi.
Phương Khải Dực đứng phía trên sân khẩu, nhìn xuống tấn thảm đỏ, phía trước là Bạch Tĩnh Anh đang cùng ba cô bước vào, cô nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Khiến anh bất động không dám tin vào những thứ trước mắt, cho đến khi cô đứng trước mặt anh, đặt tay lên tay anh thì anh mới hoàn hồn.
“ Ba giao con bé cho con, nếu con làm con bé khóc, ta nhất định đánh chết con chứ không phải là phạt quỳ trước cửa nhà đâu nhé ” Lão Bạch nhìn anh vui vẻ nói.
“ Con nhất định không để ba thất vọng ” Phương Khải Dực gật đầu nói một câu chắc nịch.
Bạch Tĩnh Anh nhìn anh, hoá ra nhiều năm thích anh như vậy, cuối cùng cũng có thể đi đến được hiện tại cùng anh kết hôn.
Lúc nhỏ cô bám theo anh nhiều đến mức, Lão Bạch nhà cô tức giận suýt chút thì đuổi cô sang nhà anh ở, cô ở nhà quậy bao nhiêu chỉ cần ông ấy nói không cho cô sang nhà gặp anh thì cô liền ngoan ngoãn.
Cả thanh xuân của cô chỉ có duy nhất một hình bóng của anh, chưa từng có ai khác, trong mắt cũng chỉ có anh.
“ Bạch Tĩnh Anh! quảng đời còn lại của em chính là thuộc về anh ” Phương Khải Dực đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô, xong liền đặt nụ hôn trên đó.
Bạch Tĩnh Anh cũng đeo nhẫn lại cho anh “ Phương Khải Dực! quảng đời còn lại của anh cũng chỉ được ở bên cạnh em ”
“ Hôn đi…hôn đi…hôn đi ”
Tiếng mọi người vỗ tay, lẫn tiếng