Bạch Tĩnh Anh bình thường sẽ đến lớp và giao Tiểu Tức cho anh giữ, bây giờ phải nói Phương Khải Dực thuần thục tất cả kỹ năng chăm con còn hơn là Bạch Tĩnh Anh nữa.
Mới sáng sớm hai người vẫn còn ngủ thì Tiểu Tức đã thức rồi tự nằm chơi một mình, không khóc không quấy bố mẹ ngủ, cứ một mình trong nôi bi ba bi bu.
Cho đến khi cô lờ mờ mở mắt nhìn thấy con trai mình thức rồi thì liền bật dậy, cô bước xuống đi đến cái nôi bế con trai lên.
“ Bảo bảo ngoan! Mẹ bế con đi tắm nhé ” Bạch Tĩnh Anh ôm lấy con trai mình xong liền đi vào phòng tắm mà không thèm đánh thức Phương Khải Dực dậy.
Dù sao tối nay cũng là giao thừa, sắp năm mới rồi, anh cũng không đi làm cô để anh ngủ thêm một chút, bình thường anh đã thay cô giữ Tiểu Tức rồi.
Thằng bé chẳng khác nào kẻ thù của cô, lúc nào cũng bám dính lấy anh không thôi.
Ở bên anh thì cười khanh khách, ở bên cô thì không cần nói còn chưa đến nửa tiếng đã khóc oà lên rồi.
Cô mặc quần áo thay tả cho Tiểu Tức xong liền bế thằng bé đặt nằm cạnh anh.
Vậy mà hay thật.
Nằm cạnh bố rồi thì liền xoay người gác một chân lên cổ bố mà ngủ tiếp, hai cha con nhà này cũng một chín một mười, chỉ cần anh còn ngủ Phong Tức dù thức rồi cũng sẽ ngủ lại cùng anh.
Đừng nói là ngủ giống nhau, ngay cả nết ngủ cũng giống, dáng ngủ cũng không khác gì nhau cả.
Cô như sinh ra thêm một đồng minh cho Phương Khải Dực vậy.
Cô cũng đành bất lực mà để hai cho hai bố con ngủ tiếp.
Năm nay bọn họ chẳng hiểu kiểu gì mà lại đòi đón giao thừa ở nhà cô, vậy nên sáng phải đi chợ sớm chuẩn bị nhiều đồ một chút, dù sao tối nay cũng không ít người đâu.
Chỉ tiết ba mẹ cô và anh lại không thèm đón giao thừa cùng tụi anh mà đi du lịch tận ngoài biển, ngay cả Chú Hạc Hiên cũng đi.
Đến lúc hai ba con họ thức thì cô đã đi chợ rồi.
“ Bảo bảo! Thức dậy thôi nào ” Phương Khải Dực hôn lên gương mặt phúng phính của con trai một cái rồi lên tiếng.
Nhìn đã biết con trai anh thức cùng mẹ rồi lại ngủ tiếp cùng bố, quần áo cũng là quần áo mới.
Phong Tức mở hai mắt nhìn xong liền bật cười khanh khách, anh bế con trai dậy “ Nào ngày cuối năm đừng ngủ nướng nữa, mẹ con sẽ giận đấy biết không ” anh vuốt vuốt lưng con trai.
Anh vừa bước xuống nhà, thì cô cũng về tới.
“ Hai bố con anh ngủ cũng rất giỏi ” cô liếc xéo anh một cái nói.
Phương Khải Dực bật cười, một tay bế Tiểu Tức một tay giúp cô cầm lấy đồ, cái tên Từ Cảnh Sâm chẳng hiểu sao lại đòi đến nhà anh đón năm mới, trong khi cậu ta còn đang theo đuổi chưa được con gái nhà người ta.
“ Bà xã! Anh bố con anh yêu em nhất ” Anh thơm lên má cô một cái, bật cười, Tiểu Tức cũng cười không ngớt tiếng.
“ Thằng bé ở bên cạnh anh không bao giờ thấy khóc vậy mà vào tay em thì lại khóc không ngừng ” Bạch Tĩnh Anh nhéo nhẹ cái chóp mùi của Tiểu Tức một cái, giọng điệu có chút uất ức nói, con trai cô sinh ra vậy mà không thèm ngó đến cô.
Phương Khải Dực ôm lấy eo cô, kéo sát vào người mình “ Vì anh đẹp trai quá đó ”.
“ Với cả em uất ức như vậy làm gì, Tiểu Tức là con em, nhưng anh mới là chồng em anh yêu thương em là được ” Anh áp môi mình lên môi cô mà cắn m*t.
Tay của Bạch Tĩnh Anh khẽ che mắt của con trai mình lại, cô đáp lại nụ hôn của anh.
Đến khi thở không nổi nữa mới chịu buông ra, cô nhìn anh đánh vào người anh một cái.
Cô đuổi hai bố con ra phòng khách, ở đây vướn tay vướn chân chết đi được.
Nhưng thật không ngờ mới có 9 giờ sáng mà bọn họ đã đến rồi Từ Cảnh Sâm và Lạc Viên Hân, Quách Đông, Châu Hoa, Tử Dương, Di Dương, Dịch Lăng, Vũ Văn, Hứa Luân, Tiêu Soái đều đã đến rồi, cái đám người này là định ở nhà anh cả ngày sao.
“ Tiểu Bảo Bảo! Chú Từ đến chơi với con đây ” Từ Cảnh Sâm vẻ mặt vô cùng háo hức chạy đến chổ Phương Khải Dực đang bế Tiểu Tức mà vươn tay.
Phương Khải Dực thấy vậy liền né sang một bên “ Ngu ngốc! tránh xa con trai của ông đây nhanh lên ” theo Từ Cảnh Sâm con trai anh có khi lại giống cậu ta, không được không được.
“ Keo kiệt ” Từ Cảnh Sâm hụt hẫng nói.
Khiến cả đám bật cười nhìn anh ta, Lạc Viên Hân vươn tay bế lấy Tiểu Tức từ trong tay anh, cô nàng cũng rất thích Tiểu Tức, đi chơi cứ gặp quần áo, hay đồ chơi nào mới liền mua về cho cậu bé, bây giờ quấn áo Tiểu Tức kiểu gì cũng có.
Không Lạc Viên Hân thì cũng là Châu Hoa, không thì cũng là Hà Di Dương…Đám người này như bị cuồng con trai của họ.
Nhìn thấy Lạc Viên Hân bế Từ Cảnh Sâm cũng nhích nhích lại nói nhỏ vào tai cô “ Hay chúng ta cũng sinh một đứa đi ”.
“ Ai muốn sinh con cùng anh? ” Lạc Viên Hân nhíu mài khó chịu, anh bám cô từ trường đến nhà, từ nhà đến