Hôm nay Bạch Tĩnh Anh không có tiết, cô liền nảy ra ý định hiện tại không cần đều tra cô gái đó làm gì.
Thứ cô cần chính là tỏ tình Phương Khải Dực thế nào để anh đồng ý.
Bạch Tĩnh Anh mỗi khi nghĩ đến Phương Khải Dực cô liền cười tủm tỉm một mình, trước sau gì bọn họ cũng sẽ kết hôn vì hôn ước có sẵn, nhưng cô muốn anh cũng yêu cô, như cô yêu anh vậy.
Thay một chiếc váy thật xinh đẹp, nhưng lại vô cùng kính đáo, Bạch Tĩnh Anh bước xuống lầu thấy quản gia đang chuẩn bị cơm cô liền nhanh chóng chạy lại
“ Để con mang đến công ty cho, hôm nay con có việc tìm anh ấy ” Bạch Tĩnh Anh cầm lấy túi giữ nhiệt mỉm cười một cách xinh đẹp.
Quản gia bật cười với cô rồi gật đầu.
Ở Phi Dực lúc này Phương Khải Dực đang đứng nói chuyện cùng với An Thư Nghi.
An Thư Nghi vừa về nước hiện tại cô ấy lại phải chuyển ra ngoài, chưa kể cô ta còn nghe được chuyện anh có vị hôn thê rồi.
Phương Khải Dực nói chuyện với An Thư Nghi với thái độ không lạnh không nóng.
“ Khải Dực! Cậu cho tôi ở tạm vài ngày sau khi tìm được nhà rồi tôi chuyển đi được không? ” An Thư Nghi dịu dàng nói với Phương Khải Dực.
Anh ngẫm một chút, vuốt mặt cũng phải nể mũi.
Nếu anh từ chối thì rất khó nghe, vì dù sao bọn anh cũng là bạn bè lâu năm.
“ Được! Vậy tôi sẽ cho người chuẩn bị ” Phương Khải Dực nhấp một ngụm rượu rồi nói.
“ Cảm ơn cậu Khải Dực ”
An Thư Nghi vui vẻ mỉm cười nói với anh, nhưng cô ta không cẩn thận liền ngã nhàu vào trong lòng anh, Phương Khải Dực theo quán tính liền vươn tay đỡ lấy cô ta.
Cùng lúc đó cánh cửa phòng làm việc bật mở.
Bạch Tĩnh Anh trơ mắt nhìn hai con người trước mắt đang ôm nhau, trái tim cô đột nhiên nhói lên không chịu được.
“ Phương Khải Dực! Anh làm cái gì vậy? ”
Cô nhìn anh quát lớn.
Phương Khải Dực quay đầu nhìn thấy Bạch Tĩnh Anh đang phẩn nộ nhìn anh cùng với An Thư Nghi.
Anh buông An Thư Nghi ra, còn phủi phủi quần áo của mình.
“ Phương Khải Dực! Anh nên nhớ anh là vị hôn phu của em ” Bạch Tĩnh Anh nhìn anh đầy tức giận, cô không phải người dễ bị ức hiếp nói xong còn liếc mắt nhìn An Thư Nghi vẻ mặt vô cùng bình thản đứng nhìn.
“ À khi nãy tôi bị vấp ngã Khải Dực cậu ấy chỉ tiện tay đỡ tôi thôi cô đừng hiểu lầm ” An Thư Nghi lúc này liếc nhìn sang Khải Dực rồi lên tiếng giải thích.
Bạch Tĩnh Anh quét ánh mắt sắc bén nhìn cô ta “ Ở đây không đến phiên chị lên tiếng ” cô ta là ai chứ, chuyện giữa cô và anh cô ta có quyền xen vào sao?
“ Em lớn tiếng đủ chưa? Anh chỉ là tiện tay đỡ cô ấy, em làm quá lên làm gì ” Phương Khải Dực nhìn Bạch Tĩnh Anh xù lông nhím lên liền có chút khó chịu.
Từ khi nào mà cô lại quản nhiều chuyện của anh nhiều thế chứ.
“ Em làm quá? Khải Dực anh còn dám nói ” Bạch Tĩnh Anh nhìn anh cười trừ.
“ Cơm này quản gia bảo em mang đến cho anh ” Cô đặt túi giữ nhiệt trên bàn cho anh.
Quay lưng đi một nước một, Phương Khải Dực vậy mà lại lớn tiếng với cô trước mặt cô gái đó, anh chẳng thèm để cho cô chút mặt mũi nào.
Nước mắt Bạch Tĩnh Anh không kiềm được mà rơi xuống, từ trước đến giờ Khải Dực chưa bao giờ lớn tiếng, anh cũng không dùng vẻ mặt đó nói chuyện với cô.
Bạch Tĩnh Anh cô không muốn về nhà, về nhà lại gặp mặt anh không muốn cô không muốn.
Trong lòng cô vô cùng vô cùng khó chịu, bước chân trở nên nặng nề.
Ghé vào một cửa hàng tiện lời, cô không ngần ngại mà mua hẳng mười lon bia, Bạch Tĩnh Anh cô không muốn động vào thứ này, nhưng tâm trạng của cô hiện tại không tốt.
Cầm điện thoại nhấn một dãy số.
“ Alo Châu Hoa! Cậu có bận không? ” Bạch Tĩnh Anh lên tiếng hỏi.
Châu Hoa bên kia rất nhanh cũng đã trả lời “ Tớ có chút việc cậu sao vậy? ”
“ Vậy cậu làm việc đi ” Bạch Tĩnh Anh khẽ nói xong liền cúp máy.
Ngồi một mình trên băng ghế đá, Bạch Tĩnh Anh cầm lấy lon bia khui ra nốc một hơi, vị bia truyền đến cổ họng khiến cô nhăn mặt đôi chút.
Nhớ lại hồi nhỏ, cô thường xuyên đến nhà anh chơi, lúc đó anh rất tốt, cái gì cũng cho cô.
Có lần anh tùy tiện nói sẽ lấy cô làm vợ khi lớn lên vậy mà cô vì câu nói đó cam tâm tình nguyện không mở lòng để đợi đến ngày về nước.
Gia đình cô và anh là chổ thân thiết hai bên không ngần ngại mà lúc đó lập ngay hôn ước cho cô và anh.
Bạch Tĩnh Anh lúc đó trong mắt chỉ có anh, từ nhỏ tới lớn cô đều thấy chẳng ai có thể sánh được với Phương Khải Dực.
Suy nghĩ một chút không ngờ tay cô đã khui đến lon thứ năm rồi, hai mắt cũng sắp không mở nổi nữa.
Bạch Tĩnh Anh tay cầm lon bia còn không muốn