Sáng, từng tia nắng hắt qua cửa sổ.
Vũ Giai Hân tỉnh dậy, ngước đôi mắt tinh xảo của chính mình nhìn về phía chiếc cửa sổ.
- Vũ..
Khóe môi mềm mại vô thức thốt ra một cái tên.
Đi rồi..
Cảm giác trống rỗng cùng mất mát không ngừng vang dội trong đầu Vũ Giai Hân, chính cô cũng không hiểu vì sao..
Tại sao trong lòng cô lại có cảm giác luyến tiếc đến vậy?
Nhìn lại mình, cả người được bao phủ bởi một tấm chăn màu trắng, cô cảm nhận được, nó vẫn còn chút hơi ấm nồng đậm của người đàn ông kia..
Cả người cô chỉ toàn là dấu hôn mà người đàn ông kia để lại tối hôm qua, nhất là ở vùng cổ, bên dưới nơi kín đáo thì đau nhức không tả nổi.
Không muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, cô vào nhà tắm, đánh răng tươm tất, đi về phía tủ đồ, tìm một bộ đồ kín đáo nhất có thể để che đi dấu hôn mờ ám mà người đàn ông kia để lại.
Vừa bước xuống lầu đã nghe được một giọng nói mềm mại:
- Giai Hân, sao em lại dậy trễ như vậy? Đến đây ăn sáng nào!
Vũ Giai Mạn đi về phía cô, thân thiết nắm lấy tay cô, Vũ Giai Hân cũng không hề bài xích, rất phối hợp nắm tay của Vũ Giai Mạn đi về phía bàn ăn.
- Vâng!
Vũ Anh Minh thấy hai người ngồi xuống bàn, ông không nhanh không chậm nói:
- Sao con lại dậy trễ như vậy?
- Phải rồi, hôm nay con dậy có hơi trễ đó..
Lam Hạ Phi ngồi cạnh, ánh mắt chợt lóe lên, bà tò mò nói.
Nghe ông hỏi, sắc mặt Vũ Giai Hân chợt khựng lại, cô cố tìm đại một lí lo nào đó.
- Hôm qua con thức có hơi khuya thôi..
- Ừ! Ăn cơm đi!
Ông gật đầu.
- Giai Hân, cổ của em có vết gì màu đỏ đỏ thế?!
Đang ăn, lúc Vũ Giai Hân không để ý, Vũ Giai Mạn quay sang nhìn cô từ trên xuống dưới, không bỏ xót một nơi nào, đáy mắt chợt lóe lên một tia tinh quang, tò mò hỏi Vũ Giai Hân, giọng nói đặc biệt to dõng dạc hơn ngày thường.
Sắc mặt Vũ Giai Hân chợt căng cứng, trắng bệt như tờ giấy. Không cần nhìn cô cũng biết đó chính là dấu hôn mà người đàn ông tên Vũ kia để lại. Khỉ
thật, biết vậy ban nãy cô lựa một chiếc áo cổ cao thì sẽ không bị Vũ Giai Mạn phát hiện. Rõ ràng Vũ Giai Mạn chính là muốn làm khó dễ cô mà.. còn nói to như vậy cho ba và Lam Hạ Phi nghe.. ngày thường giọng nói của Vũ Giai Mạn nhỏ nhẹ như vậy nhưng hôm nay lại lớn tiếng như vậy? Chính là muốn làm khó dễ cô!
Chết cô rồi, cô phải làm thế nào đây..?
- Em.. em chỉ là bị muỗi cắn thôi.. không có gì đâu!
Vũ Giai Hân cố tìm một cái cớ, cái cớ này nghe ra cũng khá là hợp lý, chỉ là người cắn cô là đàn ông, không phải con muỗi.
- Muỗi cắn sao! Chị lại thấy nó giống dấu hôn hơn..
Vũ Giai Mạn dường như vẫn không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục tò mò chậc lưỡi nói to, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "dấu hôn".
Vũ Giai Hân thầm kêu khổ trong lòng, thầm rủa Vũ Giai Mạn thật không có tình người!
- Dấu hôn?
Nghe hai từ này, chân mày Vũ Anh Minh chợt nhíu lại, ông quay sang nhìn đứa con gái nhỏ Vũ Giai Hân, sắc mặt nghiêm nghị hẳn.
- Giai Hân, ba cần một lời giải thích rõ ràng!
Vũ Giai Hân chợt cảm thấy lạnh ở sống lưng, nhưng cô vẫn không từ bỏ, tiếp tục thanh minh cho bản thân, cô trả lời:
- Con chỉ là bị muỗi cắn thôi mà ba, làm sao mà là dấu hôn được cơ chứ!
- Thôi, anh đừng làm khó con bé nữa, nó dù sao cũng đã lớn, sự việc như vậy cũng là thường tình..
Ánh mắt Lam Hạ Phi chợt lóe lên, bà dịu giọng nhìn ông nói, khóe môi cười cười nhìn Vũ Giai Hân. Vũ Giai Hân đương nhiên hiểu rõ ý tứ của lời nói này, chính là đang muốn nói cô hư hỏng đây mà!