Đương nhiên Vũ Giai Hân biết Lam Hạ Phi chính là muốn làm khó dễ cô, chỉ vì cô không phải con gái ruột của bà ấy, cô còn cảm thấy, bà ấy còn có chút không thích cô nữa là, nhưng cô vẫn không nói gì, tiếp tục cuộc sống hoà thuận trong nhà.
Cả Vũ Giai Mạn, người chị gái cùng cha khác mẹ của cô, bề ngoài thì hoà đồng thân thiết với cô như vậy nhưng thực chất bên trong lại tìm mọi cách để gây khó dễ cô, điển hình là sự việc hiện tại.
Cô đương nhiên biết rõ hai người họ chẳng ưa gì mình, chỉ là, vì ba nên không muốn nói ra.
Với lại, họ cũng chưa làm điều gì gọi là quá đáng đối với cô.
Nói không ghét họ nhưng trong thâm tâm cô chắc chắn không thể gọi là thích họ. Đơn giản, Lam Hạ Phi là người đã xen chân vào hạnh phúc của cha mẹ cô, mẹ cô khi phát hiện cha qua lại với bà ấy thì tức đến nỗi phát bệnh, không lâu sau thì bà xuống suối vàng an nghỉ.
Sau đó, ba của cô, đường đường chính chính cưới Lam Hạ Phi về làm vợ, khi ấy Lam Hạ Phi còn mang theo cả một người con, không ai khác chính là Vũ Giai Mạn.
Cô khi ấy, rất thất vọng về người cha của mình, mẹ cô vừa mới mất không lâu mà ông lại cưới người phụ nữ khác về làm vợ.
Vì thế nên tình cảm cha con cô cũng dần lạnh nhạt kể từ đó.
Vũ Anh Minh nheo mắt, ông rốt cuộc cũng không truy cứu chuyện này nữa.
- Thôi, ăn đi!
- Vâng!
Vũ Giai Hân nghe ông nói vậy trong lòng liền mừng khôn xiếc, khoé miệng nở nụ cười thật tươi.
Ánh mắt Vũ Giai Mạn tối sầm, bàn tay nõn nà đặt ở dưới bàn không khống chế được mà nắm chặt, móng tay dường như đâm qua lòng bàn tay của cô.
Lam Hạ Phi ngồi cạnh, ánh mắt cũng nẩy lên chút ủy khuất nhưng cũng không nói gì, tiếp tục ăn.
- Phải rồi, Giai Mạn! Hôm nay chẳng phải con bảo sẽ dẫn bạn trai về ra mắt
với ba mẹ hay sao?
Đang ăn, Lam Hạ Phi đột nhiên sực nhớ đến điều gì đó, bà quay sang hỏi Vũ Giai Mạn.
- Vâng mẹ, nhưng khoảng chiều tối anh ấy mới đến được, anh ấy rất bận!
Sắc mặt tối sầm của Vũ Giai Mạn ban nãy nay lại chuyển sang ửng hồng đến tận mang tai.
- Con bé này! Vừa nhắc đến bạn trai là sắc mặt đã ửng hồng như vậy kìa! Ông xem, con gái mình nay đã biết yêu rồi! Ha ha!
Lam Hạ Phi nhìn sắc mặt ửng hồng của con gái khi nhắc đến bạn trai, liền trêu ghẹo một tiếng.
- Mạn Mạn nay đã có bạn trai rồi sao?! Cậu ta là người như thế nào, có đối tốt với con không?
Nghe tin con gái đã có bạn trai, Vũ Anh Minh cười lớn, sau đó gặng hỏi đủ điều.
Ông chỉ sợ, người kia không đối tốt với con bé.
Vũ Giai Hân trơ mắt nhìn một nhà ba người cười nói hạnh phúc vui vẻ, cô chỉ biết ngồi yên lặng lẽ một góc.
Nhắc đến bạn trai, Vũ Giai Mạn cười ngượng ngùng, cô trả lời:
- Anh ấy đối xử với con rất tốt!
- Cậu ta là con cái nhà nào?
- Anh ấy chính là Thế Thiệu Vũ! - Vũ Giai Mạn phô trương nói to.
- Cái gì?!!
Ba người không hẹn mà cùng kinh ngạc thốt lên, trong đó có cả Vũ Giai Hân.
Thế Thiệu Vũ là con trai độc nhất của Thế Thiệu Thành, ông ấy là đại gia giàu có tiếng trong thành phố, là chủ tịch của tập đoàn Thần Thế.
Thế Thiệu Vũ, con trai ông, được định sẵn là người thừa kế của tập đoàn Thần Thế.
Chỉ là, nghe đồn vị công tử Thế Thiệu Vũ này rất phong lưu trăng hoa.
Trong lòng Vũ Giai Hân không ngừng vang lên một cỗ xúc động.
Vũ!