Hai người họ nghe thấy tiếng gọi bèn nhìn qua, liền thấy Lục Tịnh Tuyết đang chạy nhanh tới.
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, không ngờ Lục Học Lâm lại tới đây cùng con gái, có điều bây giờ muốn tránh mặt đã không còn kịp nữa.
Nhưng Lục Tịnh Tuyết trông có vẻ cũng rất căng thẳng. Cô ta tiến lên, đứng giữa hai người họ, khoác tay Lục Học Lâm: "Bố! Chẳng phải con nói bố thanh toán xong cứ ngồi ở sofa đợi con sao!"
"Bố thấy hơi nóng nực nên ra ngoài hóng gió!" Lục Học Lâm tươi cười giải thích.
Lục Tịnh Tuyết nghiêng đầu liếc nhìn cô rồi lại nhìn sang bố mình, hỏi với vẻ thăm dò: "Bố, bố quen với cô Lâm đây từ khi nào vậy?"
"Cũng chỉ là một cơ duyên trùng hợp thôi." Lục Học Lâm trả lời, ngữ khí luôn mang theo nụ cười: "Không ngờ lại gặp nhau ở đây. Vừa nói chuyện mấy câu, cô Lâm còn chỉ cho bố một cách dân gian để chữa bệnh dạ dày, về phải thử xem sao!"
Lục Tịnh Tuyết giữ nguyên biểu cảm của mình, khoác tay bố đi sang bên đường: "Bố, tài xế đánh xe qua rồi, chúng ta mau đi thôi!"
"Được!" Lục Học Lâm đáp, sau đó gật đầu coi như chào Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch cũng gật đầu chào lại.
Nhìn hai bố con họ ngồi vào chiếc xe ô tô sang trọng, không biết có phải ảo giác ban nãy của cô không mà cô lại cảm thấy Lục Tịnh Tuyết có vẻ không muốn để bố mình quá thân thiết với cô...
"Uyển Uyển, cô đang nhìn gì thế?"
Đầu gối chợt ấm áp, cùng với đó là một giọng con nít vang lên.
Lâm Uyển Bạch ngồi xuống, khoác áo lên người bánh bao nhỏ, sau đó bế nó lên, thấy Hoắc Trường Uyên đứng bên cũng đang nhìn mình chăm chú, cô lắc đầu: "Không nhìn gì cả..."
Họ lên xe, chiếc Land Rover nhanh chóng đi về phía biệt thự.
Chơi điên cuồng cả một ngày, bánh bao nhỏ vừa lên xe đã ngáp suốt, đầu gục như gà mổ thóc, mơ màng buồn ngủ. Nhưng nó vẫn gắng gượng, đợi đến lúc về nhà để Lâm Uyển Bạch ôm mình ngủ.
Sau khi về tới nhà, Lâm Uyển Bạch ôm bánh bao nhỏ vào lòng, Hoắc Trường Uyên đã mở cửa xe hộ cô.
Cô khẽ nói một tiếng "Cảm ơn" rồi xốc mông thằng bé lên, đi vào trong nhà.
Tầng một im phăng phắc, lúc chập tối họ có gọi điện thoại về nhà, bảo mọi người không cần đợi cửa. Vậy nên chú thím Lý đã đi ngủ rồi. Họ lên thẳng tầng hai.
Cái bóng cao lớn của Hoắc Trường Uyên đi ngay sau cô, che hết ánh đèn.
Giống như lúc xuống xe, khi sắp tới phòng của con, Hoắc Trường Uyên sải bước tiến lên, giúp cô vặn mở cửa.
Bên trong không bật điện, nhưng ánh trăng thanh từ ngoài cửa sổ tràn vào nhà và ánh đèn hành lang đã hòa vào nhau.
Lúc lướt qua nhau, chất giọng trầm của Hoắc Trường Uyên vang lên bên tai cô: "Đừng quên chuyện ban ngày em hứa."
"Không quên mà..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Bánh bao nhỏ gục đầu lên vai cô, dụi dụi hai mắt: "Uyển Uyển ơi, chuyện gì ạ~"
"À, không có chuyện gì! Bảo bối, buồn ngủ rồi phải không, chúng ta mau về phòng ngủ nào!" Lâm Uyển Bạch vội vỗ vỗ lưng nó. Nói xong, cô rảo bước đi vào trong phòng, cho đến khi cánh cửa được người bên ngoài đóng lại, cô mới dám quay đầu nhìn.
Bánh bao nhỏ buồn ngủ lắm rồi, vừa đặt đầu xuống gối không bao lâu đã khò khò ngủ say.
Lâm Uyển Bạch vắt khô chiếc khăn mặt ấm, quỳ xuống bên giường, tỉ mỉ lau sạch sẽ tay chân cho nó rồi thay một bộ quần áo ngủ. Bấy giờ cô mới đi vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, cô vén chăn nằm vào trong. Bánh bao nhỏ cảm nhận được mùi hương của cô, lập tức lăn vào lòng cô.
Hôn lên trán con trai, Lâm Uyển Bạch không lập tức ngủ ngay mà cầm di động lên.
Qua một bức tường, cô bắt đầu soạn nội dung tin nhắn, sau đó gửi vào một số điện thoại nào đó:
Anh vẫn chưa nói là lợi ích gì... Ngày mai nói cho em biết. Tốc độ nhắn trả rất nhanh, màn hình sáng rực lên.
"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Cô tắt máy đi, để xa di động ra một chút, nhẹ nhàng đổi tư thế nhưng vẫn không ngủ được.
...
Trong một phòng ngủ đầy mùi đàn ông, Lâm Uyển Bạch sốt sắng giấu hai tay ra sau lưng.
Liếm liếm môi, cô nhìn về phía người đàn ông tỏ thái độ nhàn nhã: "À, Hoắc Trường Uyên, rốt cuộc anh muốn được lợi ích gì..."
"Cởi quần áo ra!" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.
"Anh..."
"Em tự hứa mà, em không nhớ à?" Hoắc Trường Uyên vắt vẻo, đung đưa hai chân.
"..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Nhớ tới lời hứa của mình, cô đành cúi đầu, cô cởi cúc áo ra rồi bắt đầu cởi áo.
Hoắc Trường Uyên nhìn cô chăm chú, giơ tay lên: "Còn cả bên trong nữa, cởi hết toàn bộ!"
"..." Lâm Uyển Bạch đành tiếp tục làm.
Trong không khí, từng cơn gió lạnh dội tới, cô cố gắng dùng hai tay ôm trọn cơ thể mình, mặt nóng bừng như người phát sốt, hô hấp cũng không kiềm chế nổi. Cô cảm giác mỗi tế bào trên người mình đều đang run rẩy.
"Hoắc Trường Uyên, anh rốt cuộc định làm gì..."
Khi cô nói xong, Hoắc Trường Uyên cũng đứng phắt dậy, sải bước đi sát về phía cô.
Ngay sau đó eo cô bị ôm chặt, anh đẩy cô lên chiếc giường lớn. Trên ga giường và gối ngủ cũng toàn mùi đàn ông. Cô đang định nói gì thì bờ môi đã bị chặn đứng: "Ưm..."
Khắp người càng lúc càng nóng rực, trần nhà cũng mỗi lúc một xa cô hơn...
Nơi khóe mắt có ánh nắng mai rọi vào, Lâm Uyển Bạch gượng mở mắt ra, mới ý thức được mình vẫn đang nửa tỉnh nửa mê.
Khi cúi đầu, cô phát hiện cảm giác nóng rực trên cổ không tới từ Hoắc Trường Uyên mà từ một cậu bé có khuôn mặt nhiều nét tương đồng với anh, bánh bao nhỏ. Lúc này nó đang chớp chớp mắt, dùng tay chọc chọc vào má cô.
Thấy cô đã tỉnh dậy, thằng bé lập tức nói: "Uyển Uyển, mặt trời soi vào mông rồi đó nha~"
Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, chợt tỉnh ngộ mình vừa mới nằm mơ.
Cô vội đỏ mặt tía tai ngồi dậy, giơ tay lên mới phát hiện rèm cửa
đã không còn che được ánh nắng nữa.
Cô vội tung chăn ra, bế bánh bao nhỏ đi tắm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai mẹ con họ đi xuống nhà. Thím Lý đã làm xong bữa sáng. Trong phòng ăn, Hoắc Trường Uyên đang ngồi trước bàn ăn, tay cầm cốc café đen, bên cạnh là Hoắc Dung đang vắt vẻo chân.
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy, ngạc nhiên kêu lên: "Cô, cô đến ạ!"
"Phải!" Hoắc Dung nháy mắt với cô.
"Bà cô~" Bánh bao nhỏ cũng ngoan ngoãn chào to.
"Đậu Đậu mau qua đây, tới ngồi với bà cô nào!" Hoắc Dung bỏ lát bánh mỳ gối đang cắn trong miệng xuống, vội vẫy tay chào.
Nhìn bánh bao nhỏ hai tay cầm cốc uống sữa, Hoắc Dung hiền từ xoa đầu thằng bé, đánh mắt sang cháu trai, cuối cùng nhìn về phía cô: "Rau cải trắng, hôm nay cô qua đây là để mượn Đậu Đậu một hôm! Thật ra là muốn dẫn nó về nhà họ Hoắc. Trước đó Đậu Đậu bị thương không nói năng gì với anh trai cô. Lâu lắm rồi không được gặp nội ông ấy rất nhớ, thế nên cô định đưa nó qua chơi một hôm!"
Chuyện của bốn năm trước tạm thời gác lại, bánh bao nhỏ nói sao cũng vẫn là người hương hỏa, là huyết thống của nhà họ Hoắc. Hoắc Chấn nhớ cháu nội là chuyện thường tình, hơn nữa bánh bao qua thăm ông nội cũng là lẽ đương nhiên, về công hay tư cô đều không thể ngăn cản.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu.
"Vậy thì được rồi!" Hoắc Dung mỉm cười.
Ăn sáng xong, cô thay quần áo cho bánh bao nhỏ, sau đó nó được Hoắc Dung dẫn đi.
Chiếc BMW đen đã được lái vào trong sân. Sắp xếp xong ghế ngồi an toàn, Hoắc Dung vẫy tay với họ: "Trường Uyên, rau cải trắng, hai đứa vào nhà đi! Yên tâm, ăn tối xong cô đưa nó về!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thật ra nếu nói lời thật lòng, cô vẫn mong được ở bên con trai hằng ngày.
Nhìn ô tô biến mất khỏi tầm mắt, tiếng động cơ cũng không còn vang vọng bên tai, cô mới quay trở vào biệt thự.
Khi đi qua cửa thay dép, Hoắc Trường Uyên ở phía trước buông một câu: "Lát nữa vào phòng ngủ của anh."
Gần như trong khoảnh khắc, Lâm Uyển Bạch liền nhớ tới tin nhắn tối qua.
"Ồ..." Cô ngập ngừng gật đầu.
Hoắc Trường Uyên thay giày, đút hai tay vào túi rồi đi lên gác, bước chân nhàn nhã.
Nhớ lại giấc mơ sáng nay, trái tim Lâm Uyển Bạch như sắp quá tải, ngay cả mạch đập có vẻ cũng không ổn định.
Cô không lập tức đi theo mà lề mề đi về phía bếp. Bên trong, thím Lý đứng trước bếp gas đang bận rộn, trên bệ bếp lát đá hoa cương còn đặt bó rau tươi chưa nhặt.
Cô lẳng lặng tiến lên, chủ động định giúp đỡ.
Thím Lý vừa tắt vòi nước xong, phát hiện ra lập tức hoang mang ngăn cản: "Trời ơi, cô Lâm, chuyện vặt này sao có thể để cô làm được! Cô cứ để đây, lát nữa lau máy hút mùi xong, tôi làm được rồi!"
"Không sao đâu, để tôi giúp thím!" Lâm Uyển Bạch vội nói.
"Không sao! Thật sự không cần mà, nếu không lát nữa tôi cũng không có việc để làm." Thím Lý vẫn lắc đầu, giật hết chỗ rau trong tay cô lại.
Tuy rằng mỗi ngày cô đều đảm nhiệm các bữa ăn của Hoắc Trường Uyên và bánh bao nhỏ, nhưng cũng chỉ có trách nhiệm nấu, những việc vặt khác thím Lý hầu như không để cô làm. Đối với một người từng trải có con mắt tinh tường như thím Lý, cô không chỉ là một vị khách ở tạm trong nhà này, không chừng sau này chính là nữ chủ nhân!
"Vậy, hay là để tôi giúp thím lau máy hút mùi!" Lâm Uyển Bạch đi tới trước bệ bếp, cầm chiếc giẻ lên.
"Không cần không cần!" Thím Lý một lần nữa ngăn cản: "Cô Lâm, đây đều là công việc trong bổn phận của tôi. Cô mà làm hết thì đến lúc cậu chủ phát tiền lương, tôi cũng không dám nhận nữa!"
Sao thím Lý hiểu được tâm tư của cô lúc này, chỉ nghĩ cô đang hụt hẫng vì không có tiểu thiếu gia ở nhà, bèn mỉm cười vỗ về: "Cô Lâm, cô lên gác nằm nghỉ một lúc đi. Hay là lên mạng hoặc xem tivi cũng được. Cuối tuần thời gian trôi nhanh lắm, tiểu thiếu gia tối là về thôi!"
Lâm Uyển Bạch cắn môi, im lặng thở dài.
Di động trong túi rung lên một tiếng ngắn gọn.
Cô rút ra xem, là tin nhắn Hoắc Trường Uyên gửi tới, thúc giục cô:
Sao còn chưa lên? Lâm Uyển Bạch liếm môi, đành từ trong bếp đi ra, lần chần thêm hai ba phút rồi mới từ từ đi lên gác.
Cửa phòng ngủ đầu tiên trên tầng không đóng, mở rộng ở đó. Hoắc Trường Uyên đứng quay lưng lại hút thuốc trước cửa sổ. Ánh nắng sọi chiếu vào người anh, khiến anh như đứng giữa một khung ảnh viền vàng.
Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, biểu cảm bình tĩnh hơn chút.
Cô giơ tay gõ cửa.
Nghe thấy tiếng động, Hoắc Trường Uyên quay đầu, vừa hay nhả ra một làn khói trắng. Làn khói tan đi xung quanh gương mặt anh. Sau đó anh giơ bàn tay kẹp điếu thuốc về phía cô: "Đóng cửa lại."
Đầu óc Lâm Uyển Bạch tê rần.
~Hết chương 255~