Lâm Uyển Bạch do dự quay đầu rồi từ từ đóng cửa lại.
"Cạch" một tiếng, cửa được đóng lại, cô lập tức nuốt nước bọt.
Khung cảnh trong mơ hiện rõ mồn một trong đầu, Lâm Uyển Bạch căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Bỗng dưng cô bắt đầu hối hận hôm qua mình đồng ý quá qua quýt, nên hỏi rõ mới phải...
Đợi cô lề mề quay lại, Hoắc Trường Uyên đã hút xong điếu thuốc. Anh cầm thứ gì đó đi về phía cô, bóng dáng cao lớn che đi quá nửa nguồn sáng. Anh lên tiếng: "Thay quần áo đi."
"Em không cởi quần áo đâu!" Lâm Uyển Bạch buột miệng.
"Em vừa nói gì?" Hoắc Trường Uyên chậm rãi nhướng đuôi mày.
"À..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, mãi mới ý thức được hình như có chỗ nào sai sai. Cô nắm chặt tay lại, vì quá căng thẳng nên hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì. Cô ngập ngừng hỏi: "Vậy ban nãy... anh đã nói gì?"
"Anh bảo, em vào phòng thay đồ bên trong thay quần áo đi."
Hoắc Trường Uyên nhìn cô từ trên xuống, nhẫn nại lặp đi lặp lại từng chữ một.
Ngay sau đó, trong đôi mắt thâm trầm ánh lên nụ cười nửa đùa nửa thật: "Ồ, nếu em muốn thay luôn ở đây, anh cũng không ngại."
Một tiếng nổ ầm vang trong đầu Lâm Uyển Bạch, đầu ngón chân giấu trong đôi dép lê cũng co quắp lại.
Bấy giờ cô mới để ý thấy trong tay anh cầm một bộ quần áo. Cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, cô đón lấy rồi cắm đầu chạy về phía phòng thay đồ: "Bây giờ em sẽ đi thay..."
Cô khóa trái cửa phòng lại, giơ tay lên cuộn chặt thành nắm đấm, đấm từng cú xuống đầu mình.
Đúng là mất mặt chết đi được!
Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Uyển Bạch phát hiện hóa ra đó là một bộ đồ cưỡi ngựa.
Khuôn mặt cô bày ra vẻ khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì. Vì ban nãy bản thân đã mất mặt, cô cũng không lằng nhằng nữa. Sau khi tức tốc thay quần áo, cô nhìn vào gương tự soi lại bản thân.
Một bộ đồ cưỡi ngựa kiểu Anh, áo màu đen, hai hàng cúc, thu gọn phần eo, quần màu trắng được nhét vào trong đôi bốt đen.
Lâm Uyển Bạch cũng không khỏi đứng nhìn thêm một chút, cảm thấy mình chưa bao giờ "oai phong" đến vậy. Trước khi ra ngoài, cô ngẩng đầu buộc cao mái tóc lên thành đuôi ngựa.
Cô đẩy cửa ra, phát hiện Hoắc Trường Uyên cũng đã thay một bộ đồ cưỡi ngựa tương tự, quần áo lúc trước được anh đặt ở cuối giường.
Nghe tiếng, Hoắc Trường Uyên quay đầu nhìn lại: "Thay xong rồi à?"
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
"Đi thôi." Anh rướn môi.
"Đi đâu vậy?" Lâm Uyển Bạch nghi hoặc.
"Trường đua ngựa." Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô, lên tiếng giải thích: "Anh đã gọi điện hẹn trước rồi."
Lâm Uyển Bạch nhìn theo bóng anh dứt khoát đi ra ngoài trước, cũng lặng lẽ bám theo sau.
Chiếc Land Rover trắng đi men theo bờ sông khoảng hơn nửa tiếng, ra khỏi thành phố, tới một trường đua ngựa ngoài trời ở ngoại ô.
Sau khi đỗ xong xe, Lâm Uyển Bạch vẫn đi theo sau anh vào trong. Lúc ở trên xe cô đã âm thầm quan sát. Không biết có phải cố tình hay không, bộ đồ trên người Hoắc Trường Uyên giống cô y hệt, có vẻ như là một bộ đồ cặp.
Sau khi qua cửa, có nhân viên đưa cho họ mũ bảo hộ và yên ngựa chuyên dụng rồi dẫn họ vào trong chuồng chọn ngựa.
Từ những chiếc xe xa hoa đỗ ngoài kia có thể thấy, đây là một trường đua sang trọng. Phóng tầm mắt nhìn ra, rất nhiều con ngựa thuần chủng đập vào mắt, lông con nào con nấy đều sáng bóng.
Lâm Uyển Bạch ngoại trừ lúc xem tivi ra chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều ngựa như vậy.
Có vẻ như Hoắc Trường Uyên rất sành cưỡi ngựa. Sau khi đi vào không lâu, anh lập tức đứng trước một chú ngựa nâu có chỏm lông màu trắng như tia chớp, giơ tay vuốt vuốt bờm của nó.
Lâm Uyển Bạch hỏi với vẻ không mấy chắc chắn: "Chúng ta đi cưỡi ngựa thật sao?"
"Hôm qua lúc ở trong công viên, em cứ nhìn anh chằm chằm, không phải là vì rất muốn cưỡi ngựa sao?" Hoắc Trường Uyên nghiêng mặt nhìn về phía cô, nhướng mày, chậm rãi hỏi: "Hay là, em cũng muốn cưỡi anh giống như Đậu Đậu?"
Cưỡi anh ư...
Có cần phải ăn nói mờ ám vậy không, hơn nữa cô nào có nghĩ vậy...
Lúc đó đúng là cô nhìn hai bố con họ chăm chú, nhưng chỉ đơn thuần là vì cảnh tượng ấy rất ấm áp mà thôi.
Lâm Uyển Bạch chẳng buồn cải chính với anh, chỉ là trong lòng đã sớm không nén nổi tò mò. Cô hỏi dò anh: "Hoắc Trường Uyên, hôm qua anh nói muốn được lợi... Lẽ nào chỉ là muốn em đi cưỡi ngựa cùng anh?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Thấy cô tỏ vẻ ngỡ ngàng, anh cố tình nói: "Sao hả, em còn suy nghĩ nào khác sao?"
"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi.
Cô nhìn anh, ánh mắt hơi ngờ vực, vẫn có vẻ không dám tin lắm.
Trước kia từng có chuyện như vậy rồi. Anh giúp cô thuyết phục được đối tác thành công. Lúc đó anh kiên quyết đòi tiền thù lao từ cô, là một nụ hôn. Cô cứ nghĩ lần này anh sẽ đưa ra yêu cầu tương tự, có khi còn quá đáng hơn, không ngờ chỉ là đi cưỡi ngựa?
Hoắc Trường Uyên vỗ vỗ vào ngựa, ánh mắt sâu xa: "Nếu em có yêu cầu, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy."
"Mau chọn ngựa đi!" Lâm Uyển Bạch ngượng ngập.
Năm phút sau, Hoắc Trường Uyên dắt con ngựa nâu đó đi vào trong trường đua, sau đó dẫn cô tới trước, đồng thời nói rõ cho cô những chuyện cần chú ý.
Giống như trước kia anh dạy cô bắn súng vậy, cả cuộc đời Lâm Uyển Bạch chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, ít nhiều có chút sợ hãi.
Có vẻ như Hoắc Trường Uyên nhìn ra được, anh thì thầm bên tai cô: "Không cần sợ hãi, những con ngựa này đều đã được huấn luyện, không có tính công kích, đều rất hiền lành!"
"Ừm..." Cô khẽ gật đầu.
Giẫm chân lên bàn đạp, Lâm Uyển Bạch trèo lên lưng ngựa.
Hoắc Trường Uyên không cưỡi mà suốt cả quá trình đi bên cạnh dắt dây cương cho cô, chậm rãi đi vòng vòng quay trường đua.
Có lẽ cũng vì có anh ở bên nên trong lòng cô ít nhiều không còn cảm giác sợ hãi nữa.
Bởi vì ngồi lên lưng ngựa, tầm nhìn khoáng đạt hơn nhiều. Lâm Uyển Bạch rất ít khi được ngắm anh từ trên cao. Ánh nắng vòng vèo chiếu lên gương mặt cương nghị của anh. Từng đường nét mượt mà, bờ môi mỏng như đang khẽ rướn lên, mê hoặc khiến người ta rung động.
Cô quay sang bên cạnh vài giây mới bình tĩnh lại được.
Không hiểu vì sao, từ lúc họ dắt ngựa đi vào trường đua, trong này cũng chỉ có đúng hai người họ. Ngoài các nhân viên thi thoảng đi qua đi lại thì không còn một ai khác.
Đi thêm hai vòng nữa, Lâm Uyển Bạch một lần nữa quay sang nhìn anh, có phần ái ngại trong lòng. Bắt anh dắt ngựa cho mình như người chăn ngựa vậy. Cô chợt lên tiếng: "À, Hoắc Trường Uyên, anh có muốn lên ngựa luôn không?"
Ý của cô là muốn anh cũng chọn một con ngựa để cưỡi.
Ai ngờ, nghe xong, Hoắc Trường Uyên bèn giẫm chân lên bàn đạp, trèo thẳng lên ngựa của cô, ngồi ngay sau lưng cô.
Chỗ ngồi trên yên ngựa không rộng. Một mình Lâm Uyển Bạch thì còn dư dả một chút. Nhưng sau khi Hoắc Trường Uyên cũng lên, rõ ràng nó đã chật chội hẳn. Hai người họ buộc phải dựa sát vào nhau, gần như không còn khoảng cách...
Không biết có phải ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy có điều gì đang âm thầm biến đổi.
Lâm Uyển Bạch thử nhúc nhích, bên tai vọng tới một giọng nói khàn khàn: "Đừng cử động!"
"..." Cô hoảng loạn cắn môi.
Cưỡi chung trên một con ngựa như thế này, tuy rằng chỉ có thể nhìn về phía trước nhưng mọi cảm quan trên cơ thể lại quá rõ ràng.
Cả cơ thể Lâm Uyển Bạch cứng đờ, cô thật sự không dám nhúc nhích lung tung.
Giữ chặt yên ngựa, cô không ngừng liếm liếm đôi môi khô khốc: "Cưỡi thế này rất không thoải mái..."
"Anh cảm thấy rất thoải mái." Hoắc Trường Uyên đưa ra quan điểm khác.
"..."
"Có muốn nhanh một chút không?" Cánh tay ngả về phía trước của Hoắc Trường Uyên nắm lấy dây cương. Mỗi lần cười, anh lại cố tình áp má lên tai cô, hơi thở nóng rực len lỏi vào trong tai cô.
"..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.
Rõ ràng là ban ngày ban mặt, hai người họ đang cưỡi ngựa rất bình thường, nhưng lời anh nói nghe lại đầy mờ ám.
Giống như trước kia khi họ nằm trên giường vậy...
Lâm Uyển Bạch phải liên tục hít sâu, cảm giác đại não dần dần có phần thiếu khí.
Cô thậm chí bắt đầu sợ hãi, lát nữa liệu mình có ngất xỉu ngã ngựa không...
Bỗng nhiên, Hoắc Trường Uyên nói bên tai cô: "Ngả ra
sau dựa sát vào anh!"
"Không..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Cô vừa từ chối một tiếng, Hoắc Trường Uyên đã bất ngờ giơ cổ tay lên, cương ngựa vút một tiếng, tung lên không trung, hai chân anh ép chặt vào bụng ngựa, miệng kêu một tiếng: "Jia*!"
*Âm thanh sử dụng khi quất cương ngựa.
Con ngựa đang chở hai người họ bỗng dưng chạy nhanh nhẹn hẳn lên.
Dọc đường, ngựa đảo qua đảo lại, Lâm Uyển Bạch sợ ngã xuống, đành chủ động dựa ra sau, còn giơ tay bám vào cánh tay anh.
Hoắc Trường Uyên ôm hờ cô vào lòng, hưởng thụ cảm giác được có cô trong vòng tay, trong đôi mắt ánh lên một nụ cười đắc thắng.
Dần dần, Lâm Uyển Bạch từ sự sợ hãi ban đầu cũng từ từ hưởng thụ cảm giác thoải mái khi vó ngựa vút bay.
Chẳng trách trên thảo nguyên có nhiều người thích cuộc sống trên lưng ngựa đến vậy. Đây là một niềm vui không thể miêu tả. Gió táp vào mặt, mỗi một tế bào trên người dường như đều đang nhảy nhót, đầu óc và hơi thở đều trở nên thoải mái, nhẹ nhàng hơn.
Chẳng mấy chốc, sắc trời đã tối xuống.
Hoắc Trường Uyên phi ngựa trở về chỗ ban đầu, rồi nhảy xuống trước, có nhân viên đã chạy tới chuẩn bị dắt ngựa.
Lâm Uyển Bạch cũng bám vào yên, chuẩn bị xuống ngựa. Ai ngờ anh đã đứng đó, đưa tay ra.
Cô đánh mắt nhìn sang người nhân viên bên cạnh, tỏ thái độ: "Em tự xuống được..."
Hoắc Trường Uyên không nhúc nhích, mà tiến thẳng tới, bế cô xuống khỏi yên ngựa.
Khi hai chân chạm đất, gò má Lâm Uyển Bạch đã ửng hồng.
"Sao, có vui không?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày hỏi.
"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, chân thành nói: "Rất vui, Hoắc Trường Uyên, cảm ơn anh!"
Vốn dĩ cô đã mang tâm trạng "liều chết" để theo anh ra ngoài. Không ngờ thứ mà anh mong muốn, chẳng qua là một ngày được ở bên nhau, cùng cưỡi ngựa.
Nghe được cô nói vậy, khuôn mặt Hoắc Trường Uyên lộ rõ vẻ đắc ý. Có điều không bao lâu sau, anh đã nghe thấy cô nói một câu phá tan khung cảnh: "Sớm biết vậy, dẫn Đậu Đậu đi chung thì tốt rồi! Nó nhất định vui phải biết!"
"..." Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật.
Thấy anh đưa cả mũ và yên ngựa cho người nhân viên, Lâm Uyển Bạch nói một câu: "Em muốn đi vệ sinh!"
"Ừm, vậy anh ra cửa đợi em." Hoắc Trường Uyên mỉm cười, giơ ngón tay chỉ.
"Em biết rồi." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Nhà vệ sinh nằm trong một căn nhà nhỏ bên cạnh trường đua. Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, cô đang cúi đầu chỉnh trang lại quần áo thì phòng bên cạnh hình như lần lượt có người đi ra. Có lẽ là nhân viên ở đây, còn có tiếng nói chuyện vọng vào.
"Hôm nay chẳng phải là Chủ nhật sao, sao trường đua lại vắng vẻ vậy chứ?"
"Cô thì biết gì?" Một người khác trả lời: "Đâu phải tại việc kinh doanh của trường đua. Là có một vị khách đã bao trọn chỗ này. Không có ai hết, chỉ có anh ấy và bạn gái hẹn hò ở đây thôi!"
"Thật hay giả vậy! Người có tiền đúng là ngang bướng mà!"
"Sao có thể giả được. Họ vừa mới đi xong. Hơn nữa tôi còn tận mắt nhìn thấy, anh đó còn bế bạn gái mình xuống ngựa nữa! Chao ôi, không nói cũng biết hạnh phúc nhường nào. Nếu là tôi, chắc tôi vui đến ngất xỉu luôn quá!"
...
Lâm Uyển Bạch đưa tay sờ lên gò má nóng bừng.
Hẹn hò ở trường đua ư...
Đôi tình nhân họ nói không phải là họ đấy chứ?
Chẳng trách cả ngày hôm nay, ngoài họ và các nhân viên ra không còn nhìn thấy ai khác nữa.
Đợi hai người nhân viên đó đi xa rồi, Lâm Uyển Bạch mới chậm rãi đi ra. Trong gương, quả nhiên hai gò má cô đỏ lên như hai bông hoa.
Từ xa, cô nhìn thấy người đàn ông giàu có bướng bỉnh Hoắc Trường Uyên đứng ngay trước cửa, tay cầm một chai nước suối. Khi cô đi tới, anh đặt thẳng vào tay cô.
Lâm Uyển Bạch đón lấy, phát hiện nắp chai đã được vặn mở sẵn.
Thật ra trước kia khi ở bên nhau, cô đã biết, ngoài mặt anh ít nói trầm tính, nhưng vẫn luôn rất chu đáo, tỉ mỉ.
Lâm Uyển Bạch đưa lên miệng uống mấy ngụm, đang định đóng vào thì Hoắc Trường Uyên đã thẳng thừng giật lấy, rồi lập tức ngửa cổ uống ừng ực hết quá nửa chai, cuối cùng ném bỏ vào thùng rác.
Tim cô đập nhanh mấy nhịp vì nụ hôn gián tiếp giữa hai người họ.
"Đi thôi!" Hoắc Trường Uyên lắc lắc chìa khóa xe.
Lâm Uyển Bạch "ừm" một tiếng rồi bám theo sau.
Họ rời khỏi trường đua ngựa, đi vào trung tâm thành phố. Hoắc Trường Uyên đề nghị ăn tối ở ngoài. Họ tìm một quán bán đồ Trung. Vì cuối tuần rất đông người đi ăn hàng, họ xếp hàng một lúc mới tới lượt.
Bởi vì mặc đồ cưỡi ngựa, lại giống đồ đôi nên thu hút không ít ánh nhìn.
Bữa cơm này Lâm Uyển Bạch ăn rất khó khăn, không những phải chống chọi lại ánh mắt của những người xung quanh mà còn phải chống chọi lại cái nhìn chằm chằm như khóa chặt cô của Hoắc Trường Uyên ngồi đối diện.
Trong bữa cơm, Hoắc Dung có gọi điện thoại tới, nói là đã đưa bánh bao nhỏ về nhà rồi.
Biết tin này, tâm hồn Lâm Uyển Bạch cũng như bay về theo. Lúc thắt dây an toàn, Hoắc Trường Uyên lấy một chiếc kẹo cao su từ trong tủ đồ ra đưa cô: "Ăn kẹo cao su không?"
"Thôi..." Lâm Uyển Bạch cảm thấy tự dưng anh thật khó hiểu.
Hoắc Trường Uyên không nói nhiều, chỉ bóc ra rồi bỏ vào miệng.
Sau khi xe đi vào đường chính, anh còn thổi phù phù bong bóng mấy lần, bong bóng nổ những tiếng giòn tan.
Trở về biệt thự, dưới nhà trên gác đều im ắng. Thím Lý từ trên gác đi xuống, mỉm cười báo lại: "Tiểu thiếu gia tắm rửa xong không bao lâu thì ngủ mất, có thể chơi bên nhà họ Hoắc mệt quá!"
Lâm Uyển Bạch gật đầu, cũng dặn thím Lý về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi thay giày đi lên tầng, họ cố tình bước khẽ khàng hơn.
Lâm Uyển Bạch vừa chạm tay vào cửa phòng con, phía sau bỗng vang lên một giọng nói trầm.
"Uyển Uyển."
Cô sững người.
Giống như lần trước, xưng hô đã lâu không nghe này khiến trái tim cô rối loạn.
Lâm Uyển Bạch nín thở quay người lại, còn chưa kịp ngước lên nhìn rõ khuôn mặt anh, cả người đã bị anh kéo tuột về phía trước. Ngay sau đó, anh đè cô lên bức tường bên cạnh, nụ hôn mạnh mẽ như trời sập ập xuống.
Lâm Uyển Bạch ngâm nga, càng bị anh cạy mở hàm răng.
Trong giây lát, miệng cô chỉ toàn mùi bạc hà của kẹo cao su...
~Hết chương 256~