Chiều tối, Văn Bán Lĩnh ra khỏi phòng ngủ.
Không một bóng người.
Anh ta rót một cốc nước, uống một hớp, sau đó quét mắt một vòng bốn phía, chú ý thấy cuốn sách và tờ giấy trên mặt bản, anh ta nhìn trái nhìn phải, giống như thờ ơ không quan tâm đi qua đó.
Vừa nhìn, lập tức sửng sốt.
"Khụ khụ.
"
Văn Bán Lĩnh sặc nước.
Biểu tình trên mặt anh ta rạn nứt, dừng mấy giây, vươn tay, cầm tờ giấy trên bàn trà lên.
Hình vẽ quen thuộc đập vào mắt, sắc mặt Văn Bán Lĩnh đã đen sì.
"Còn phải điền tờ khai nữa?"
Giọng của Mặc Khuynh truyền đến, thấp thoáng mất kiên nhẫn.
Đi được mấy bước, cô lại nói: "Biết rồi, cúp đây.
"
Thấy Hoắc Tư lại chuẩn bị lặp lại một lần nữa, Mặc Khuynh phiền phát bực dứt khoát cúp máy.
Cô đi vào phòng khách, đúng lúc này, một cái bóng vụt tới, hai tay nhắm thẳng cô đánh úp tới.
Ánh mắt Mặc Khuynh lóe lên hung ác, không né tránh, nhanh chóng bắt được cổ tay người kia, sau đó siết chặt, khiến đối phương đau đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh.
"Anh trúng gió gì thế hả?" Mặc Khuynh nhíu mày, nhìn chằm chằm Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh giãy dụa, rống lên với Mặc Khuynh: "Có phải Qua Bốc Lâm cũng đến đây không hả?!"
"Không.
"
"Vậy tờ giấy này của cô ở đâu ra?" Cổ tay của Văn Bán Lĩnh bị Mặc Khuynh siết đau đến mức mấy ngón tay cong lại, nhưng tay kia vẫn cầm một tờ giấy hất mạnh, "Cô đến Đế thành, xem bệnh hay thi gì đó đều là ngụy trang, đây mới là mục đích thật sự có đúng không?!"
Ánh mắt của Mặc Khuynh di chuyển, dừng lại trên mặt giấy.
Dừng nửa khắc, cô thả cổ tay Văn Bán Lĩnh ra, sau đó đoạt tờ giấy về.
"Tôi vẽ đấy.
" Mặc Khuynh quét mắt, cầm tờ giấy kia vẫy vẫy, hỏi Văn Bán Lĩnh, "Anh từng thấy rồi?"
"Cô còn giả vờ!"
Văn Bán Lĩnh sắp tức chết, mái tóc đỏ cũng dựng cả lên, suýt thì nổ tung.
"Tôi nói! "
Mặc Khuynh chậm rãi đi tới.
Văn Bán Lĩnh cứng đờ tại chỗ.
Cuối cùng, Mặc Khuynh đứng ở trước mặt Văn Bán Lĩnh, hơi nghiêng người, dọa cho Văn Bán Lĩnh vội ngả người về sau, cô mới chậm rãi nhả từng chữ: "Cái này do tôi vẽ.
Anh từng thấy rồi?"
Văn Bán Lĩnh không biết vì sao bỗng nuốt ực một cái.
Sợ sệt.
Trên người cô gái này có một loại cảm giác áp bức đáng sợ, giống như đã được tôi luyện qua máu tươi và sinh tử, mang theo thứ sát khí nồng nặc mùi nguy hiểm.
Chỉ vậy đã dọa cho anh ta cứng đờ.
Văn Bán Lĩnh mím chặt môi, nửa khắc sau, anh ta hít vào một hơi, lấy hết dũng khí rống lên: "Cô ngang tàng cái gì hả!"
Mặc Khuynh túm cổ áo anh ta xách lên, uy hiếp: "Anh có tin tôi có thể ở ngay tại nhà anh, đánh cho anh cha mẹ cũng không nhận ra không?"
"! "
Văn Bán Lĩnh cực kỳ tin.
Mẹ nó.
Anh ta thầm mắng trong lòng.
Sau đó nhắm tịt mắt, rống to: "Tôi từng thấy rồi!"
Chậc.
Biết sợ rồi.
Mặc Khuynh thả tay.
Sau đó, cô chậm rãi xoay người, ung dung đi tới ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, lười biếng tựa về sau, hai ngón tay kẹp tờ giấy.
Cô mở miệng: "Nói đi.
"
Văn Bán Lĩnh vuốt lại áo, bĩu môi: "Nói cái gì?"
Ánh mắt Mặc Khuynh lóe lên tàn khốc.
Văn Bán Lĩnh thấy đầu gối mình lại mềm nhũn, nhưng anh ta kiên cường chống đỡ cho bản thân đứng thẳng, đầu ngẩng cao, cao ngạo nói: "Qua Bốc Lâm biết đấy, sao cô không đi hỏi cậu ta?"
"Đừng bắt tôi phải lặp lại.
" Giọng nói lạnh lẽo.
Theo sau là cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc lên đến tận đỉnh đầu, Văn Bán Lĩnh rùng mình một cái, da đầu cũng run lên.
Dừng mấy giây, Văn Bán Lĩnh không đầu không đuôi hỏi: "Cô biết EMO không?"
"Ừm.
"
"Bọn họ có Ban nghiên cứu số 09, chuyên môn phụ trách nghiên cứu các loại dụng cụ chữa bệnh không được sử dụng phổ biến.
" Văn Bán Lĩnh nói, "Gần đây, hình như họ mới có được một dụng cụ chữa bệnh! "
Dừng hai giây, Văn Bán Lĩnh nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay cô: "Hình dáng giống hệt với thứ cô vẽ ra kia.
"
"Ồ?"
Mặc Khuynh rất có hứng thú híp mắt.
Cô hỏi: "Sở thích của anh cũng nhiều nhỉ, quan tâm đến cả cái này.
"
"Bởi vì trước đây tôi từng nhìn thấy, trong cuốn sổ tay cá nhân của đội trưởng tiền nhiệm.
" Văn Bán Lĩnh lại nói, "Ngoài ra, nó cũng nằm trong danh sách đồ cất giữ của căn cứ, số hiệu 1021, dụng cụ chữa bệnh.
"
Sổ tay đồ cất giữ của căn cứ, Mặc Khuynh chỉ biên soạn 499 món, những thứ ở sau đó cô đều không biết.
Mà cuốn sổ đó chỉ có các đội trưởng của nhánh Hành Động mới được chạm vào.
Mặc Khuynh nghĩ nghĩ, hỏi: "Số hiệu 1021 là nhiệm vụ mới của anh?"
Văn Bán Lĩnh nghẹn họng, hồi lâu mới cứng nhắc nói: "Không phải, tôi đang nghỉ ngơi.
"
Mặc Khuynh tiếp tục hỏi: "Vậy anh muốn có nó không?"
"! "
Đừng nói trực tiếp như thế có được không, uyển chuyển một chút thì chết ai hả!
"Tôi cũng khá muốn có.
" Mặc Khuynh vuốt cằm, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Cô muốn cái rắm!
Văn Bán Lĩnh gào thét trong lòng.
"Có phải cô không nghe hiểu tiếng người không? Tôi nói rồi, nó đang ở trong Ban nghiên cứu số 09 của EMO!" Văn Bán Lĩnh tức giận nói, "Bọn họ là dân Tây y, khinh thường nhất chính là Đông y các cô, cô còn muốn tìm họ lấy?"
Mặc Khuynh nói như đương nhiên: "Bọn họ không cho thì chúng ta trộm.
"
"! "
Văn Bán Lĩnh lại sửng sốt.
Đây là lời mà một người sắp thi khảo hạch lên nhân viên chính thức của căn cứ số 08 nên nói sao?!
Dù cô có nghĩ như thế thật thì cũng đừng có nói ra chứ!
Tự nhiên nói ra như thế, người không biết còn tưởng cô đang làm việc chính nghĩa!
Đúng lúc này, cửa mở ra, Mẫn Sưởng nghe được câu cuối, nghi hoặc tiếp lời: "Trộm cái gì?"
Mặc Khuynh nghiêng đầu, nhìn ra cửa, nói: "Về đúng lúc lắm.
"
"! "
Không biết vì sao, Mẫn Sưởng bỗng cảm thấy mình về rất không đúng lúc.
*
Một tiếng sau.
"Kế hoạch của anh là gì?"
Mẫn Sưởng xem xong toàn bộ tư liệu về món dụng cụ kia ở trong máy tính của Văn Bán Lĩnh, thình lình ngẩng đầu hỏi anh ta.
Văn Bán Lĩnh bị hỏi như vậy thì sừng cồ lên: "Tôi làm gì có kế hoạch nào?"
"Địa chỉ của ban người ta, bản đồ địa hình cũng lấy được luôn rồi, cái này mà gọi là không có kế hoạch gì?" Mẫn Sưởng trực tiếp chọc thủng.
"! " Văn Bán Lĩnh quay đầu đi, mắt đảo liên tục, "Tôi không hiểu cậu đang nói gì.
"
Mặc Khuynh cầm một chùm nho đi tới.
Văn Bán Lĩnh ụp nồi: "Cậu nghĩ tôi và mấy người giống nhau à, nhìn vừa mắt là phải có cho bằng được.
Tôi đường đường là đội trưởng của đội Hành động số 02, sao có thể làm mấy chuyện như trộm cắp?"
Mặc Khuynh hỏi: "Anh tính trộm thế nào?"
"! "
Văn Bán Lĩnh hoàn toàn nghẹn lời.
Khuôn mặt anh ta cứng đờ, hoàn toàn không có gì để nói.
"Chỉ cần được đánh dấu là vật phẩm trong sổ tay đồ cất giữ của căn cứ thì có thể thu gom vô điều kiện.
" Mặc Khuynh ném một quả nho vào miệng, ung dung tự tại nói, "Sao anh không xin bên trên cho sử dụng thủ đoạn chính quy, mà lại một mình hành động?"
Văn Bán Lĩnh giật mình: "Sao cô biết?"
"Anh nghỉ phép để nghiên cứu cái này, không phải quá rõ ràng rồi sao?" Mặc Khuynh hỏi lại.
"! "
Văn Bán Lĩnh không đáp.
Con nhỏ này, xem ra cũng khá có đầu óc.
"Một khi đã báo cáo lên thì sau khi lấy được vật phẩm sẽ phải lập tức chuyển vào kho.
" Văn Bán Lĩnh không thể tiếp tục chối, chỉ đành thành thật nói, "Tôi muốn nghiên cứu thử xem cái thứ đấy là thứ gì.
"
"Vậy hợp tác đi.
" Mặc Khuynh sảng khoái nói.
"Hợp tác cái gì?" Văn Bán Lĩnh không hiểu.
"Trùng hợp," Mặc Khuynh bắt chéo chân, chậm rãi nói, "Tôi muốn dùng nó cứu Cốc Vạn Vạn một mạng.
"
Văn Bán Lĩnh sợ hãi: "Cô có thể cứu cậu ta?"
"Ừm.
" Mặc Khuynh gật đầu, hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở tấm ảnh trên màn hình máy tính, "Có cái này thì có thể cứu.
"
Văn Bán Lĩnh kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng, anh ta liếm cánh môi khô khốc, chỉ vào màn hình máy tính: "Cô biết cái thứ đồ chơi này?"
"Ừm.
"
Mặc Khuynh đáp.
"Rốt cuộc nó để làm gì--" Văn Bán Lĩnh muốn truy hỏi.
Nhưng mà, Mặc Khuynh không để ý anh ta, đứng dậy: "Tôi đi gọi điện thoại.
"
Văn Bán Lĩnh: "! "
Cảm giác bị làm lơ đúng là cực kỳ khó chịu.
(*) Chào mừng bạn gia nhập hội những đồng đội thường xuyên bị lão tổ cho ăn bơ haha
!
Mặc Khuynh đứng ngoài ban công gọi điện cho Thẩm Kỳ.
Lúc quay lại, chỉ thấy Mẫn Sưởng.
"Có chuyện gì?" Mặc Khuynh hỏi.
Mẫn Sưởng chần chừ mở miệng: "Thứ này cũng là do cô làm sao! "
"A, ừ.
" Mặc Khuynh thản nhiên thừa nhận.
"! "
Mẫn Sưởng nuốt ực một cái.
Chỉ mới xem ảnh chụp đã biết thứ này được làm ra phức tạp tinh vi thế nào, thậm chí còn khó nhằn hơn cả bộ châm cứu và bộ dao giải phẫu kia.
Cậu ta xem xong bức vẽ kia của Mặc Khuynh, dù chỉ là một tấm phác thảo, thì mức độ tinh tế thể hiện ra từ đó vẫn là thứ mà kỹ thuật hiện tại khó có thể đạt tới.
Nhưng!
Đây còn là một trăm năm trước.
"Không cần ngạc nhiên quá thế.
" Mặc Khuynh chuyển tay cầm điện thoại, nâng mắt, không nhanh không chậm nói, "Người ở thế hệ chúng tôi, không kém hơn bây giờ.
"
Mẫn Sưởng thở ra một hơi, ổn định lại tâm tình, hỏi: "Vậy thứ đó hiện tại có