***
Mặc Khuynh và Cốc Vạn Vạn ở trong thư phòng nói chuyện nửa tiếng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Văn Bán Lĩnh và Mẫn Sưởng chờ đến mức chán chết ngoài phòng khách đều đứng dậy, tầm mắt chiếu thẳng về phía hai người.
"Tình huống trước mắt là thế nào?"
Tính là người đầu tiên lên "kế hoạch", Văn Bán Lĩnh giờ phút này vậy mà chẳng biết xíu xiu gì cả.
Mặc Khuynh chỉ Cốc Vạn Vạn: "Tiền."
Sau đó, lại chỉ Mẫn Sưởng: "Kỹ thuật."
Cuối cùng, ngón tay của cô di chuyển giữa không trung, chỉ Văn Bán Lĩnh, nói: "Anh, đi cùng tôi."
Văn Bán Lĩnh không hiểu: "Làm gì?"
Mặc Khuynh chậm rãi nói: "Đến Ban nghiên cứu số 09, trộm đồ."
Văn Bản Lĩnh bày ra vẻ mặt "cô điên rồi đúng không".
Mẹ nó!
Cô nghiêm túc đấy à?!
Hai mắt Văn Bán Lĩnh mở lớn, anh ta ngó sang Cốc Vạn Vạn: "Cậu đồng ý rồi?"
Cốc Vạn Vạn nhún vai: "Tôi không có quyền phát ngôn."
Im lặng một hồi, Văn Bán Lĩnh sau khi đấu tranh dữ dội trong lòng, thở dài thườn thượt một hơi, hỏi Mặc Khuynh: "Làm thế nào?"
Là, ý kiến đạt thành nhất trí.
Mặc Khuynh vẫy tay, bốn người tập trung trong phòng khách, ngồi xuống thương lượng.
Kế hoạch của cô rất đơn giản, bốn chữ -- đổi trắng thay đen.
Dụng cụ cũng không nhỏ, ít nhất phải năm mươi ký, muốn trộm đi một lần không phải không được, nhưng độ khó khá lớn.
Huống hồ nếu như dụng cụ "bỗng nhiên biến mất", EMO nhất định sẽ truy cứu.
Ảnh hưởng tiếp sau đó rất dễ sẽ lan đến bọn họ.
Nhưng--
Mặc Khuynh để Mẫn Sưởng làm một món đồ hoàn toàn mới, đổi với món đồ ở Ban nghiên cứu số 09, mức độ mạo hiểm sẽ giảm đi nhiều lần.
Những người có mặt, ngoại trừ Mặc Khuynh, thì Văn Bán Lĩnh, Mẫn Sưởng và Cốc Vạn Vạn đều chưa từng trải qua loại chuyện này, gần như có thể xem là "kinh hãi thế tục" trong thế giới của bọn họ.
Chẳng qua, loại xúc động muốn thử một lần trong lòng, ba người đều khéo léo giấu đi.
"Giả sử kế hoạch của cô khả thi đi, nhưng phải tiến hành thế nào?" Văn Bán Lĩnh gõ gõ bàn, "Theo như cô nói thì cần phải tiếp cận món dụng cụ đó.
Nhưng thứ đồ chơi này, cô tưởng muốn tiếp cận là tiếp cận được à?"
Mặc Khuynh nhìn Mẫn Sưởng.
Mẫn Sưởng lập tức hiểu ý, lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh: "Ban nghiên cứu số 09 đang đăng thông báo tuyển dụng, tuyển trợ lý nghiên cứu."
"Yêu cầu trình độ tiến sĩ trở lên, ở đây có ai đủ tư cách hả?" Văn Bán Lĩnh trừng mắt, cảm giác bọn họ đang bàn chuyện trên trời, anh ta hỏi Mặc Khuynh, "Cô, hay tôi?"
"Tôi."
Mặc Khuynh trả lời đến là thản nhiên.
Văn Bán Lĩnh: "..."
Khẩu khí thật lớn.
Dáng vẻ thật thiếu đánh.
"Ngoài ra," Mẫn Sưởng nhìn Văn Bán Lĩnh, tiếp tục nói, "Họ cũng đang tuyển dụng nhân viên dọn vệ sinh nữa, anh có thể thử đi xem.
Nếu không được thì nhét thêm ít tiền."
"Bảo tôi đi làm nhân viên dọn vệ sinh?!" Văn Bán Lĩnh nghe xong mà choáng váng cả đầu óc, đứng phắt dậy.
Mặc Khuynh gật một cái chắc nịch: "Anh không nghe nhầm đâu."
"Dựa vào cái gì cô có thể làm trợ lý?" Văn Bán Lĩnh cảm thấy cực kỳ bất công, tức giận đến mức phổi cũng đau, "Không đúng, cô tưởng cô muốn làm trợ lý là được à, bằng cấp ba còn chưa có, lý lịch của cô người ta liếc mắt một cái cũng lười!"
Mặc Khuynh nhàn nhạt nói: "Vấn đề này không cần anh quan tâm."
Văn Bán Lĩnh không nuốt trôi sự bất mãn này, dư quang phát hiện ra gì đó, quay sang trừng mắt với Cốc Vạn Vạn: "Thằng oắt con, cậu đang cười đó có phải không hả?!"
"Tôi đây là đang cười vì cảm kích." Cốc Vạn Vạn thu lại ý cười, chính trực nói, "Không ngờ đội trưởng sẽ vì tôi mà hạ mình đi làm nhân viên dọn vệ sinh."
"Mẹ nó ai vì cậu hả?!" Văn Bán Lĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa, bùng nổ.
Cốc Vạn Vạn cười nói: "Đội trưởng Văn không cần ngại đâu."
"Tôi--" Văn Bán Lĩnh cảm giác máu trong người đều chảy ngược, anh ta tức điên đá mạnh vào sô pha một cái, giận dữ mắng, "Mẹ nó!"
Mẹ nó!
Sao anh ta phải ngậm cục nghẹn này chứ?!
Anh ta đường đường là đội trưởng, mà ba người này--
Thậm chí còn chưa lên nhân viên chính thức nữa!
*
Bốn người bàn bạc đến tận khi trời tối mịt, đến khi Cốc Vạn Vạn nhận được điện thoại mới tan hội.
Văn Bán Lĩnh đưa Cốc Vạn Vạn ra cửa, lúc đóng cửa tự nhiên nhớ đến cái gì: "Mà khoan, rốt cuộc cậu đến đây làm gì?"
Cốc Vạn Vạn "à" một tiếng, giống như cũng vừa mới nghĩ ra: "Xem bệnh."
Văn Bán Lĩnh: "..." Xạo ke.
"Cút xéo."
Văn Bán Lĩnh vẫy vẫy tay với Cốc Vạn Vạn, trực tiếp đóng cửa.
Ngoài cửa, Cốc Vạn Vạn nhìn cánh cửa vừa bị đóng mạnh trước mặt, khóe môi khẽ cong lên, nhàn nhạt, lại mang theo nghiền ngẫm.
Một món đồ từ một trăm năm trước có thể cứu mạng cậu ta?
Cậu ta chẳng tin.
Chẳng qua, người tên Mặc Khuynh này lại khá thú vị.
Chơi cùng bọn họ một chút cũng không tệ.
...
Văn Bán Lĩnh xoay người quay lại phòng khách, lên tiếng: "Tối nay ăn..."
Nói được nửa thì ngừng.
Mặc Khuynh đứng trước bàn trà, một tay vòng trước ngực, tay kia thì nâng lên, đang đùa nghịch một con dao nhỏ, tập trung nhìn kỹ -- Chính là một chiếc dao cạo.
Một màn trước mắt mang theo cảm giác nguy hiểm chưa từng có ập đến khiến Văn Bán Lĩnh theo bản năng nuốt ực một cái, lùi về sau một bước.
"Cô muốn làm gì?" Trong đầu Văn Bán Lĩnh không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo.
Mặc Khuynh híp mắt, cười đến mức ôn hòa nhã nhặn: "Cạo trọc anh."
"..."
Sống lưng Văn Bán Lĩnh lạnh toát.
"Yên tâm, tôi có kinh nghiệm." Mặc Khuynh dỗ dành, "Kỹ thuật không tệ lắm đâu."
Yên tâm cái rắm!
Văn Bán Lĩnh muốn phát điên: "Dựa vào cái gì chứ!"
Mặc Khuynh ôn hòa khuyên nhủ: "Mang cái đầu đỏ này đi phỏng vấn, ảnh hưởng không tốt."
Văn Bán Lĩnh xù lông: "Cái rắm! Tôi nhuộm đen lại là được rồi không phải sao?!"
"Như thế này nhanh hơn mà." Mặc Khuynh chậm rãi đi tới.
"Tôi nói cho cô biết," Văn Bán Lĩnh chỉ tay vào cô, lớn tiếng uy hiếp, "Cô đừng có mà qua đây!"
Ý cười trên mặt Mặc Khuynh càng sâu.
"..."
Văn Bán Lĩnh không nhịn được run rẩy.
Cái kẻ điên này chuyện gì cũng làm được!
Tuyệt đối là làm được!
Do dự hai giây, Văn Bán Lĩnh nhìn cô đi đến gần, căng thẳng cực độ, cuối cùng, Văn Bán Lĩnh đặt quyết tâm -- xoay người bỏ chạy.
Nhưng từ sau lưng đã truyền đến giọng nói của Mặc Khuynh: "Chặn anh ta lại."
Hả?
Đại não Văn Bán Lĩnh dừng hoạt động một giây, còn chưa phản ứng lại, một cái bóng đã vụt tới, trực tiếp đè anh ta xuống đất.
"Mấy người không phải là người!" Văn Bán Lĩnh giãy dụa, lớn tiếng mà mắng, "Có phải cô được Qua Bốc Lâm phái đến không hả, cậu ta hứa hẹn gì với cô! Tôi--"
Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.
Văn Bán Lĩnh tức thì ngậm miệng.
Sau đó, Mặc Khuynh không nhanh không chậm ngồi xuống, hai ngón tay kẹp lưỡi dao cạo, mỉm cười.
Da đầu Văn Bán Lĩnh căng ra.
"Yên tâm." Mặc Khuynh rũ mắt nhìn anh ta nói, "Cái đầu đó của anh ta cũng không thoát."
"..."
Văn Bán Lĩnh bỗng không còn giãy dụa như thế nữa.
"Vậy,"
Văn Bán Lĩnh khó khăn ngẩng đầu, liếm liếm môi, anh ta thoáng ngập ngừng, đôi mắt kia hoảng loạn, nhưng cũng rất sáng.
Cuối cùng, anh ta thương lượng với Mặc Khuynh: "Cái ngày cô xuống tay với cậu ta có thể gọi tôi đến với được không?"
"Được." Mặc Khuynh cực kỳ sảng khoái đồng ý.
"..."
Văn Bán Lĩnh nhắm mắt, từ bỏ chống cự.
*
Hai ngày sau, Văn Bán Lĩnh mặc đồng phục bóng chày, đội mũ lưỡi trai ra ngoài, đụng phải Mặc Khuynh cũng chuẩn bị ra ngoài.
Văn Bán Lĩnh trưng ra cái mặt thúi quắc.
Nhìn thấy Mặc Khuynh, cũng không hé răng, còn kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, cúi đầu thay giày ra cửa.
Mặc Khuynh đi đằng sau.
Đến tận khi vào thang máy, Văn Bán Lĩnh mới không nhịn được mở miệng: "Cô đi phỏng vấn?"
"Ừm."
"Dùng thân phận giả, lý lịch giả?"
"Ừm."
"Cô còn chưa tốt nghiệp trung học nữa, có ứng phó được không đấy?"
"Ừm."
Văn Bán Lĩnh nóng nảy: "Cô có thể nói thêm hai chữ không hả!"
Thang máy dừng, cửa mở.
Mặc Khuynh ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn Văn Bán Lĩnh: "Đừng lái cái xe kia của anh, quá khoa trương."
Văn Bán Lĩnh vừa cầm chùm chìa khóa của mình ra, nghe thế thì khựng lại, quay đầu đi: "Tôi có bị ngốc đâu."
Mặc Khuynh nhún vai, nhanh chóng rời khỏi.
Buổi phỏng vấn diễn ra vào lúc mười giờ sáng, Mặc Khuynh ghé qua trung tâm thương mại một chuyến, mua một bộ quần áo vest nữ cho dân văn phòng, lại mua thêm một cặp kính gọng đen và một đôi giày bệt, thả mái tóc buộc thành đuôi ngựa ra.
Đợi cô ra khỏi trung tâm thương mại, vốn là một cô gái tùy tiện phóng khoáng, toàn bộ bay sạch, đổi thành một cô gái với dáng vẻ hết sức bình thường như bao người khác.
Cô đứng bên đường, chặn được một chiếc xe.
Tài xế hỏi: "Đi đâu?"
Mặc Khuynh lấy túi hồ sơ ra, đáp: "Căn cứ tổng bộ EMO."
...
Lúc chiếc xe sắp đến EMO, Mặc Khuynh nhận được điện thoại của Thẩm Kỳ.
Mặc Khuynh đeo tai nghe bluetooth lên.
"Lý lịch em viết cho chị, chị học thuộc chưa?"