Giang Khắc híp mắt.
Giây tiếp theo, cô gái quay đầu, mắt nhìn phía trước, khóe môi là ý cười nhàn nhạt.
Đặt ở hình tượng hiện tại của cô, cực kỳ không hợp.
"Giang tiểu thư, mai gặp lại.
" Nhân viên nữ của phòng nhân sự tạm biệt cô gái ở cửa thang máy.
"Tạm biệt.
"
Giọng nói của cô gái dịu dàng nhu thuận.
Tựa một bàn chân mèo, nhẹ nhàng gãi vào tim, ngưa ngứa.
Nhân viên nữ kia xoay người, chú ý đến hai người Giang Khắc vẫn còn ở đây, gật đầu chảo hỏi: "Giám đốc Giang.
"
"Đến ứng tuyển?" Giang Khắc nhìn cửa thang máy.
"Đúng ạ.
" Cô ấy đáp, giọng điệu mang theo tán thưởng, "Tiến sĩ bằng xuất sắc từ nước ngoài về, vừa gặp đã được cố vấn đặc biệt của Ban nghiên cứu số 09, Lục Cung An Lục lão tiêu sinh nhìn trúng, đặc cách thu nhận.
"
Cực kỳ xuất sắc.
Tiến sĩ từ nước ngoài về.
Lá gan đúng là lớn thật.
Giang Khắc chú ý bộ hồ sơ trong tay cô ấy, nói: "Lý lịch.
"
"À.
"
Tuy khó hiểu, nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng đưa nó cho Giang Khắc.
Giang Khắc nhận lấy, xem qua.
Danh tính: Giang Mặc.
Tuổi: 23
Bằng cấp: tiến sĩ.
Xuống thêm chút nữa!
Giỏi thật, hắn còn không dám khoác lác đến mức này.
Thấy Giang Khắc nhìn chằm chằm thông tin ghi trên đó, chốc chốc lại nhíu mày, nhân viên nữ kia không khỏi căng thẳng, chần chừ hỏi: "Giám đốc Giang, có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có.
"
Giang Khắc trả lại cho cô ấy.
Nhân viên nữ cúi đầu, nói một tiếng "Tạm biệt giám đốc Giang" rồi vội vã rời khỏi.
- - Ai không biết vị giám đốc mới được điều tới không hợp thói thường thế nào.
"Giang gia.
" Bành Nhân gãi đầu, cực kỳ nghi hoặc, "Tôi có cảm giác cái người vừa đến ứng tuyển kia khá là quen mắt nha.
"
Giang Khắc trực tiếp hỏi: "Bằng cấp của cậu là gì?"
"Tốt nghiệp chính quy.
"
Bành Nhân hổ thẹn cúi đầu.
- - Rồi, là cậu ta suy nghĩ nhiều, cậu ta không xứng quen vị tiến sĩ từ nước ngoài trở về mới hai mươi ba tuổi kia.
Giang Khắc bỗng nói: "Đơn xin phép cấp kinh phí kia.
"
"A," Bành Nhân ngẩng đầu, vội thò đầu tới, ánh mắt sáng rực, "Món đồ cổ kia ấy ạ?"
"Lúc quay về mang cho tôi xem lại một lần nữa.
" Giang Khắc gật đầu.
Nói xong thì đi.
"Ồ, vâng.
"
Bành Nhân chẳng hiểu ra sao gãi gãi đầu.
- - Ơ, Giang gia nói một không nói hai sao bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý rồi?
*
Mặc Khuynh ra khỏi trụ sở của tổng bộ EMO, đeo lại tai nghe bluetooth.
Cô gọi: "Này.
"
Thẩm Kỳ hỏi: "Đều thuận lợi chứ?"
"Qua rồi, cuối tuần đi làm.
"
"Nhanh như vậy?"
Tốc độ này, đến cả Thẩm Kỳ cũng không ngờ tới.
Vốn dĩ Thẩm Kỳ đã định trong lúc Mặc Khuynh nhận phỏng vấn sẽ hỗ trợ qua điện thoại, giúp cô ứng phó với những câu hỏi của người ta, nhưng Mặc Khuynh quay đi đã cúp mất điện thoại.
Thẩm Kỳ còn không ôm hy vọng gì.
Không ngờ, Mặc Khuynh lại đem về tin tức tốt.
"Ừm.
" Mặc Khuynh nhàn nhạt đáp, "Gặp được một kẻ biết nhìn người, một lần là qua rồi.
"
Lục Cung An.
Giáo sư của Học viện Y học Đế thành.
Cố vấn đặc biệt của EMO.
Nghe nói là ông ta phụ trách hạng mục "Dụng cụ đồ cổ", bởi vậy lúc phỏng vấn mới có mặt ở hiện trường.
Tán gẫu mấy vấn đề, đã sảng khoái quyết định lựa chọn cô.
"Ồ.
"
Thẩm Kỳ không quan trọng quá trình, chỉ xem kết quả.
Dừng một chút, Thẩm Kỳ lại nói: "Liên lạc sau nha.
"
"Ừm.
"
Mặc Khuynh đáp.
Tìm Thẩm Kỳ giúp chuyện này, hơn nữa còn yêu cầu Thẩm Kỳ không để lộ ra ngoài, Thẩm Kỳ rất nhanh đồng ý, chỉ kèm một điều kiện.
Điều kiện khá đơn giản -- nói cho cô ấy biết tiến độ thực hiện kế hoạch.
Cô ấy đơn thuần là cảm thấy hứng thú, tò mò kế hoạch này của bọn họ có thể thành công hay không.
Mặc Khuynh cảm thấy, nếu Thẩm Kỳ ở Đế thành, với bộ dạng nóng lòng muốn thử kia của cô ấy, tuyệt đối sẽ tự mình nhận một chân tham gia.
!
Buổi chiều, Mặc Khuynh bắt xe quay về tiểu khu.
Vừa xuống xe đã gặp Văn Bán Lĩnh.
Văn Bán Lĩnh đi lướt qua cô.
"Này.
"
Mặc Khuynh gọi anh ta.
Văn Bán Lĩnh dừng lại, nhìn trái nhìn phải, lại tiếp tục đi về phía trước.
Chậc một tiếng, Mặc Khuynh đá mảnh đá vụn trên mặt đất, viên đá vụn bay ra trúng đầu gối Văn Bán Lĩnh.
Đầu gối anh ta mềm nhũn, ngồi thụp xuống, tay chống trên đất.
Văn Bán Lĩnh hít vào một hơi, tức giận quay đầu: "Ai hả--"
Nói được nửa thì dừng lại.
Hai mắt Văn Bán Lĩnh mở lớn như hai cái chuông đồng, giống như sắp lòi ra đến nơi.
Nói chuyện cũng biến thành cà lăm: "Mẹ nó, đừng, đừng nói cô là! "
"Là tôi.
"
Mặc Khuynh đi về phía anh ta, giúp anh ta xác nhận.
"Mẹ nó!"
Văn Bán Lĩnh cứ như thấy quỷ, nhảy dựng.
Sau đó, anh ta đi quanh Mặc Khuynh một vòng, nhìn trái nhìn phải, cứ như gặp được kỳ quan.
Miệng thì không ngừng lặp lại hai chữ "gặp quỷ".
Đúng là Mặc Khuynh.
Nhưng mà khí chất hoàn toàn khác biệt, thế nên dù mặt mũi có như cũ thì cũng khó mà coi hai phiên bản này là một người.
Văn Bản Lĩnh không giữ nổi cái giá của một vị đội trưởng cao ngạo, cực kỳ tò mò hỏi: "Sao cô làm được hay vậy?"
Mặc Khuynh nheo mắt nhìn anh ta.
"Sao hả, tôi đề cử cô đến nhánh Nhân tài đặc biệt.
Bọn họ chắc chắn cần người như cô.
" Văn Bán Lĩnh nghĩ đến đây chợt cực kỳ hưng phấn, "Cái gì nhỉ, đúng rồi, thuật dịch dung!"
"! "
Mặc Khuynh lười phản ứng anh ta.
Văn Bán Lĩnh không muốn ôm sự hứng thú này một mình, cứ như đứa trẻ giơ điện thoại lên, "tách tách" hai tiếng, muốn chia sẻ cho đội viên của mình, bị Mặc Khuynh túm áo ném vào thang máy.
Phong phạm của một vị nữ vương rốt cuộc đã quay trở về.
Văn Bán Lĩnh tụt hứng, vuốt lại áo khoác bóng chày của mình, nhíu mày nói: "Cô có biết mình vừa túm áo ai không hả?"
"Hửm?" Mặc Khuynh híp mắt, sát khí tỏa ra.
Khóe miệng Văn Bán Lĩnh giật giật.
Hồi lâu sau, anh ta "chậc" một tiếng, quay đầu đi, nhích nhích vào một góc.
Không cho chụp thì thôi, làm như ghê gớm lắm.
Cũng chỉ là một cái vai diễn thôi.
Anh ta còn phải sắm vai người dọn vệ sinh đây này.
"Ứng tuyển thế nào?" Mặc Khuynh hỏi.
"Đương nhiên là thành công, nào giống cô! " Văn Bán Lĩnh vừa định phản đòn, chợt nghĩ đến cái gì, dừng lại, "Không phải, đừng nói là cô cũng thành công đấy nhá?"
Mặc Khuynh hỏi lại: "Chuyện này còn cần hoài nghi sao?"
"! "
Văn Bán Lĩnh ngơ người.
!
Chỉ là một học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp, năng lực chuyện nghiệp nào cũng không có, chạy đến ửng tuyển ở tổng bộ EMO yêu cầu nghiêm khắc coi trọng bằng cấp!
Vậy mà cũng thành công?!
Cô đặt cái đám nhân tài mỗi năm đều chen nhau đến sứt đầu mẻ trán vào EMO ở đâu hả?!
"Cô qua được phỏng vấn thế nào? Chẳng lẽ là có chỗ dựa?" Văn Bán Lĩnh lại nổi lòng hiếu kỳ, thán phục, "Với năng lực này của cô còn học hành cái gì nữa, trực tiếp lừa một công việc lương cao, không ngon lành quá à?"
"Tôi cũng nghĩ vậy.
" Mặc Khuynh từ tốn hỏi, "Căn cứ có cho không?"
Văn Bán Lĩnh: "! "
Đúng nhở.
Lừa đảo gian lận thì không được vào căn cứ.
Nhưng mà, bất kể nói thế nào, Mặc Khuynh đã thành công lừa phỉnh qua vòng phỏng vấn, đã hoàn toàn khiến Văn Bán Lĩnh phải dùng cặp mắt khác xưa mà nhìn cô.
"Tôi cảm thấy," Văn Bán Lĩnh chân thành đề nghị, "Cô vào nhánh nào cũng được, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ Qua Bốc Lâm.
"
"Anh ta chọc phải cậu chỗ nào à?"
"! "
Vừa nhắc đến chuyện này, Văn Bán Lĩnh đã xị mặt, toàn bộ hiếu kỳ, thán phục, hóng chuyện đều tan biến, cái mặt thối quắc cứ như có ai thiếu anh ta tám trăm vạn.
Mặc Khuynh nhún vai.
Đúng lúc này, thang máy dừng.
Mặc Khuynh bấm mật khẩu mở cửa.
"Về rồi à! " Mẫn Sưởng nghe tiếng đi ra, kết quả vừa nhìn thấy Mặc Khuynh thì khuôn mặt cứng đờ, một hồi lâu sau mới chần chừ hỏi, "Cô, lẽ nào chính là tổ tông của tôi?"
"Ừm.
"
Mặc Khuynh lấy kính đen xuống, hơi thở trên người lập tức thay đổi.
Cô gái dịu dàng hướng nội thậm chí có hơi dè dặt vừa rồi, thoáng cái đổi về vị nữ vương với khí chất ngang tàng.
Không khác gì biến hình.
Mẫn Sưởng: "! "
Trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cậu ta phục rồi.
Phục sát đất rồi.
*
Có Thẩm Kỳ hỗ trợ, thủ tục nhậm chức của Mặc Khuynh tiến hành cực kỳ thuận lợi, không khiến bất cứ ai nảy sinh hoài nghi.
Về phần người nào đó!
Đừng nói là hoài nghi, liếc mắt một cái là nhìn thấu thân phận của cô.
Nhưng mà, Giang Khắc không hề liên lạc với cô.
Cô cũng không chủ động liên lạc với Giang Khắc.
!
Chiều thứ sáu, Bành Nhân giống như mọi khi, báo cáo tiến trình với Giang Khắc.
Báo cáo xong, Bành Nhân chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Giang gia, cuối tuần không tăng ca ạ?"
"Ừm.
"
"Ôi.
"
Bành Nhân thở dài.
"Làm sao?" Giang Khắc híp mắt.
"À.
" Bành Nhân nói, "Tôi vốn định hẹn Mặc tiểu thư ăn tối, kết quả lại bị từ chối rồi.
"
Giang Khắc hỏi: "Lý do là gì?"
Bành Nhân cúi đầu: "Bận.
"
Ai nghe cũng biết, đây chỉ là lấy cớ mà thôi.
"Tự suy ngẫm lại xem.
" Giọng nói của Giang Khắc ôn hòa, lại như một con dao sắc bén phóng thẳng vào tim Bành Nhân, "Cậu đã làm gì khiến cô ấy không hài lòng.
"
"! "
Bành Nhân ôm tim, cực kỳ đau lòng.
Giang Khắc không