Tống Nhất Nguyên vốn là ngày mai mới quay về thành phố Đông Thạch.
Nhưng, ngày hôm nay còn chưa hết giờ làm việc, Tống Nhất Nguyên đã từ đâu xuất hiện, xồng xộc chạy vào văn phòng của Mặc Khuynh.
Tống Nhất Nguyên mang theo lửa giận ngập trời, một câu khách sáo cũng lười nói, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn vào đội Hành động số 01.
"
"Ngay bên cạnh đấy.
"
Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, chỉ chỉ bức tường bên trái.
"Tôi không cợt nhả với em.
" Tống Nhất Nguyên hít vào một hơi, vẻ mặt lạnh lẽo, đ è xuống tâm tình sắp bùng nổ, "Đổi cho tôi về.
"
"Anh có hai lựa chọn.
"
Mặc Khuynh xoay ghế, chuyển sang đối diện với Tống Nhất Nguyên, khuỷu tay chống lên tay ghế, hai chân bắt chéo, vẻ mặt lười biếng.
Bình tĩnh mà đối mặt với Tống Nhất Nguyên đang phẫn nộ.
Cô từ tốn nói: "Một, mang yêu cầu của anh sang đội Hành động số một, làm một đội viên bình thường, đợi hy vọng mà anh muốn xuất hiện.
"
Sắc mặt Tống Nhất Nguyên cứng đờ.
Dừng hai giây, Mặc Khuynh nói tiếp: "Hai, ở lại nhánh của tôi, làm phó bộ trưởng của anh.
Những quyền lợi và đại ngộ một nhánh cần có, ở đây đều sẽ không thiếu cái nào.
Đồng thời, anh có thể lợi dụng những điều này, chủ động đi tìm đầu mối mà anh muốn.
"
Tống Nhất Nguyên vốn có lập trường kiên định, sau những lời này của Mặc Khuynh, đầu óc bỗng nhiên choáng váng.
Sững sờ một hồi lâu, Tóng Nhất Nguyên chần chừ hỏi: "Em biết tôi muốn gì sao?"
"Tôi không biết.
" Mặc Khuynh nhún vai, "Nhưng mà, ở lại đây, anh có tự do, có quyền lợi.
"
Ngón tay của Mặc Khuynh đặt trên tay ghế gõ gõ, khóe môi khẽ cong lên: "Còn có chỗ dựa là tôi.
"
"! "
Trong một nháy mắt đó, Tống Nhất Nguyên thấy mình lung lay rồi.
- - Mẹ nó!
- - Sao chẳng thấy Hoắc Tư nói với anh ta, nửa năm này Mắc Khuynh đã thoát thai hoán cốt, học được thủ đoạn mê hoặc lòng người bậc này!
"Tinh--"
Tiếng chuông thông báo từ máy tính của Mặc Khuynh bỗng vang lên.
Mặc Khuynh liếc qua một cái, xoay ghế quay lại trước màn hình, cầm con chuột di chuyển, mở thư mới.
"Đơn xin ngày hôm qua tôi đệ trình lên đã được thông qua.
" Mặc Khuynh nói, "Sau này sẽ cùng nhánh Hành động làm nhiệm vụ.
"
"Thật sao?" Tống Nhất Nguyên hoàn toàn rung động.
Mặc Khuynh hất cằm về phía màn hình máy tính.
Tống Nhất Nguyên mặt đầy nghi ngờ đi tới, nhìn màn hình máy tính.
Quả nhiên, "Kế hoạch cùng làm nhiệm vụ" Mặc Khuynh nộp lên đã được phê chuẩn, người ký tên là chủ nhiệm An.
Mặc Khuynh quay đầu, hỏi anh ta: "Sao hả?"
Tống Nhất Nguyên hỏi: "Tôi là phó thủ lĩnh?"
"Ừm.
"
"Có sự tự do và quyền lợi tuyệt đối?"
"Đương nhiên.
"
Tống Nhất Nguyên xác nhận lại một lần cuối cùng: "Nói lời giữ lời?"
Mặc Khuynh ung dung tự tại đáp: "Nói lời giữ lời.
"
Sau đó, Mặc Khuynh rút ra một tờ giấy giữa tập văn kiện, lấy thêm một cây bút, đưa cho Tống Nhất Nguyên: "Ký tên vào đây, anh chính là phó thủ lĩnh của nhánh 101.
"
Tống Nhất Nguyên không cần suy nghĩ ký tên vào.
"Cốc cốc cốc.
"
Hoắc Tư lại đến.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên cùng nhìn ra cửa.
Hoắc Tư cầm một tập giấy đã được đóng dấu đi tới, đặt lên bàn của Mặc Khuynh: "Đây là toàn bộ nhiệm vụ cấp D, E, F của nhánh Hành động, các cô có thể tùy ý lựa chọn.
"
"Không có nhiệm vụ trên cấp D sao?" Tống Nhất Nguyên bỗng hơi thấp thỏm.
"Không ủy quyền.
" Hoắc Tư trả lời.
Sau đó nhìn chằm chằm Tống Nhất Nguyên, hàm ý là: Mặc Khuynh có chịu nhả ra không?
"! "
Tống Nhất Nguyên trầm mặc.
Hoàn toàn trầm mặc.
Ba năm vất vả làm nhân viên ngoài biên chế, trong một cái chớp mắt đã trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Sao anh ta lại ngu ngốc đi tin lời của Mặc Khuynh chứ?!
Tống Nhất Nguyên tức điên quay đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm Mặc Khuynh, gằn từng chữ: "Mặc, Khuynh!"
Mặc Khuynh ung dung tự tại lật xem nhiệm vụ, nói: "Gọi thủ lĩnh.
"
"Tôi muốn từ chức!" Tống Nhất Nguyên tức giận nói.
"Trước làm xong cái này đã.
" Mặc Khuynh rút một tờ giấy ra đặt lên mặt bàn, lại phân phó Tống Nhất Nguyên, "Gọi Qua Bốc Lâm vào đây.
"
"! "
Tống Nhất Nguyên thật sự tức giận đến mức sắp mất lý trí.
Đồ ma quỷ này!
Một giây trước còn dỗ dành anh ta ký tên, ký tên xong lập tức lật mặt, không chỉ không tỏ ra xíu xiu áy náy nào, còn thản nhiên mà sai bảo!
Sự kiêu ngạo và quật cường từ trong xương cốt khiến Tống Nhất Nguyên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chẳng qua, Qua Bốc Lâm là một người luôn có thể khiến người ta bớt bận tâm, tự mình từ bên ngoài đi vào, cười tít mắt hỏi: "Gọi tôi hả?"
Tống Nhất Nguyên có cả ý định giết người luôn rồi.
Hoắc Tư chứng kiến một màn này, đoán ra được chuyện của Tống Nhất Nguyên đã đi đến hồi kết, thở dài, chỉ đành thuận theo tự nhiên.
(*) Haiz thương hai người, mà thôi tình chỉ đẹp khi còn khoảng cách, yêu xa thì càng trân trọng nhau