Theo sự sắp xếp của Mặc Khuynh, ngày hôm sau, Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị đi trấn Thanh Kiều.
Nhưng lần này đúng là họ hơi làm quá rồi.
Bình tĩnh mà xét lại, trấn Thanh Kiều thật ra không xa xôi như thôn Cát gia.
Nhưng mà, chịu đựng bay tối, lỡ mất xe buýt, sau đó còn gặp tai nạn xe.
Tóm lại, chờ ba người mặt xám mày tro đến được trấn Thanh Kiều đã là mười một giờ tối.
Ba người kéo theo vali đi ra khỏi bến xe.
Đây là một trấn nhỏ, diện tích không lớn, cảm giác tồn tại thấp, lại thêm vào vài năm gần đây nhân khẩu dần thưa thớt, bởi thế mà nhà cửa cơ sở vật chất vẫn dừng lại ở hai mươi năm trước.
Thậm chí bầu không khí còn nhiễm đặc mùi tiêu điều và tồi tàn lụp xụp.
Hiện tại mới chỉ mười một giờ tối, trên đường đã không có lấy một người đi đường.
"Lãnh đạo, đã đặt khách sạn chưa?" Tống Nhất Nguyên xốc ba lô, nhìn ngã tư đường vắng vẻ, hỏi Mặc Khuynh.
"Ừm."
"Xe thì sao?" Tống Nhất Nguyên lại hỏi.
Mặc Khuynh nhìn sang Qua Bốc Lâm: "Xe đâu?"
"Phía đoàn làm phim nói sẽ cho người đến đón, để tôi hỏi xem." Qua Bốc Lâm rút điện thoại ra.
Đối phương không nghe máy.
Qua Bốc Lâm gọi liên tục đến lần thứ ba, bên kia mới có người nghe.
Một lát sau, Qua Bốc Lâm quay về, nói: "Tài xế bảo đến đây từ sớm rồi, nhưng chúng ta đến muộn quá nên về trước.
Bây giờ lại đang lái xe qua đây."
Mặc Khuynh hỏi: "Mất bao lâu?"
Qua Bốc Lâm rụt rè đưa ra một ngón tay: "Một tiếng."
"..."
"..."
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên đều lựa chọn trầm mặc.
Đứng một lát, Tống Nhất Nguyên không nhịn được ho nhẹ một tiếng: "Ai liên hệ với đoàn làm phim thế?"
Qua Bốc Lâm chỉnh lại mũ, nói: "Tôi đó."
"Dùng cách gì?" Tống Nhất Nguyên hỏi.
"Đoàn làm phim của bọn họ đăng trên mạng, nói trong đoàn liên tiếp xảy ra chuyện kỳ lạ, tôi bèn dùng thân phận thầy trừ tà liên lạc." Qua Bốc Lâm giải thích, "Nhánh của chúng ta vẫn chuyên dùng cách này."
Tống Nhất Nguyên kinh ngạc: "Không dùng tới quan hệ sao?"
Qua Bốc Lâm không hiểu: "Quan hệ gì?"
"..."
Tống Nhất Nguyên đưa tay đỡ trán.
Chẳng trách ba người họ lại không được coi trọng như thế.
"Nhánh Hành động tiếp nhận đủ kiểu vấn đề, thường xuyên gặp phải tình huống thế này, thế nên trước khi tiếp nhận nhiệm vụ sẽ chuẩn bị xong từ trước."
Nói đến đây, Tống Nhất Nguyên thở dài: "Chúng ta có mẫu thống nhất chứng minh thân phận của căn cứ, có thể lấy dùng, bình thường tìm một người trung gian đưa ra, họ sẽ tự động đến xin chúng ta hỗ trợ trước."
"À à, cái đó hả!" Qua Bốc Lâm nhớ ra chuyện này, "Tôi cũng xin rồi, nhưng có được phê chuẩn đâu.
Nói nhánh chúng ta không có ai, không nhiệm vụ, cầm cái đó cũng không để làm gì."
Tống Nhất Nguyên không còn ôm hy vọng gì với Qua Bốc Lâm nữa.
Thế là, anh ta nhìn sang Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh đúng là rất tuân thủ quy trình: "Viết đơn xin rồi."
Qua Bốc Lâm: "..."
Tống Nhất Nguyên: "..."
Xin hay không xin, ý nghĩa không lớn.
Xốc ba lô lên, Mặc Khuynh vẫy bọn họ: "Đi thôi."
Qua Bốc Lâm không hiểu: "Đi đâu?"
Mặc Khuynh nói: "Tìm một quán ăn, ăn khuya."
Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên quay sang nhìn nhau.
Cái ngã tư đường to thế này, dỏng tai lắng nghe chỉ thấy tiếng côn trùng, cả con đường không có lấy một cái cửa mở, lấy đâu ra "Quán ăn khuya"?
Mặc Khuynh lại tự mình đi xa rồi.
Hai người nhìn bóng lưng Mặc Khuynh, cảm giác cô nắm chắc mười phần, bèn nhìn nhau một cái, lại đuổi theo Mặc Khuynh.
Bọn họ đi theo Mặc Khuynh mấy phút, vào một con hẻm nhỏ vắng người.
Ven đường không có đèn, tối thui.
Lại đi tiếp thêm ba phút, cuối cùng khi cảm giác kh ủng bố âm trầm được phóng đại lên lớn nhất, phía trước rốt cuộc xuất hiện ánh sáng.
Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên không hẹn mà cùng bước nhanh hơn.
Cuối cùng cũng đi ra đến đầu đường, phía trước rộng rãi sáng sủa.
Trên đường ít nhất cảm giác có "hơi người", không quá nhiều người, đèn đường cũng mờ mờ, nhưng ít nhất có mấy cửa hàng mở cửa.
Qua Bốc Lâm liếc mắt một cái đã phát hiện một quán lẩu đối diện.
Anh ta ngạc nhiên quay đầu.
Mặc Khuynh chậm chạp đi ra khỏi con hẻm tối thui, tầng sáng nhạt thuận thế bao phủ lên cô.
"Sao cô biết ở đây có quán ăn?" Qua Bốc Lâm nghi hoặc hỏi.
Mặc Khuynh quơ quơ điện thoại: "Bản đồ."
Hai người: "..."
Đỉnh thật.
Hoàn toàn quên mất còn có phương thức xử lý thông thường này.
*
Ba người Mặc Khuynh, Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm cùng vào ăn đồ nướng, chờ tài xế gọi điện tới, Qua Bốc Lâm mới nhớ ra mình quên béng mất chưa báo cho người ta địa chỉ mới của ba người.
Qua Bốc Lâm xin lỗi anh ta, đọc địa chỉ mới.
Tài xế ở đầu bên kia là giọng điệu bực tức khó chịu ra mặt.
"Tôi mới tra thử, với cái diện tích đất này của trấn Thanh Kiều, đi bộ cũng chỉ mất một tiếng." Tống Nhất Nguyên ăn uống no say, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa, "Lãnh đạo, thái độ của tài xế này xấc xược như vậy, em vẫn chịu được?"
Mặc Khuynh bày ra dáng vẻ già dặn: "Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết."
"Khụ khụ."
Qua Bốc Lâm vừa đang uống nước, nghe được vậy thì ho sặc sụa.
Lời này không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ người nói.
Mười phút sau, tài xế lái một chiếc xe con chạy đến trước cửa quán đồ nướng, bấm còi inh ỏi, khiến dân cư xung quanh đang ngủ mê cũng phải chửi m* nó.
Tài xế là một người đàn ông chừng ba mươi, đầu trọc, bụng phệ, mặt đen, dáng vẻ bực bội.
Đêm muộn thế này, ông ta đang chơi bài vui thì lại phải ra đón người.
Mẹ nó còn là ba tên thầy trừ tà.
Nghĩ thôi đã thấy phiền.
Tài xế thò đầu ra, vừa muốn mắng chửi mấy câu, ai ngờ, ba người kia đã đi tới gần.
Ba người đều đeo ba lô, không mang theo đồ đạc gì khác, bước chậm đến trước mặt anh ta, bóng tối che nửa khuôn mặt, khiến người ta nhìn vào có một loại cảm giác âm trầm.
Bị bầu không khí này dọa sợ mất mật, tài xế nuốt ực một cái, gọi: