1 tuần sau.
Trong phòng khách...
- Tôi không biết...Các người làm gì thì làm...đã một tuần rồi. Nếu sáng mai các người chưa tìm được cô ấy... Thì tự giết mình đi_ Hắn nói một thôi một hồi rồi tắt máy luôn không đợi người kia nói thêm.
- Hức...Lexy...Cậu ở đâu..._ Elena đang khóc thút thít ở ngoài cửa.
- Vậy hóa ra tôi nuôi mấy người để ăn tiền của tôi thôi sao. CHo dù có lật tung cả thế giới này cũng phải tìm ra cho tôi_ Harry quát lên rồi ném cái điện thoại xuống sàn nhà, vỡ luôn.
- Ơ... _Elena hết khóc, ngớ người.
Từ ngoài cửa nó mặc một chiếc đầm đen bước vào nhà. Tóc búi cao.
- Nhà có ai chết sao?_ Giọng nói lạnh tanh.
- Mày chết đó con kia_ Alice lao từ trong nhà ra nói nó.
Thấy nó Harry chạy tới ôm.
- Em không sao chứ? _Anh hỏi.
- Chưa chết_ Nó buông hai từ.
- Lexy à, anh xin lỗi_ James chạy tới cầm tay nó.
- Xin lỗi gì? _ Nó mặt vẫn không chút biến đổi biểu cảm gì cả.
- Ơ..._ hắn đơ toàn tập.
- CHuyện đó á, không sao đâu. Chỉ cần anh làm thế 1 lần nữa mới sao._ Nó đưa tay véo tai hắn.
- Sẽ thế nào?_ Hắn hỏi để còn nhẫn nại.
- Em sẽ giết chết anh rồi sau đó tự tử. Để không ai có thể yêu anh_ Nó nghiếng răng nói từng chữ khiến người ta phát sợ.
- Eo, em độc ác thế. Em có phải là thiên thần không đấy?_ Hắn nhăn mặt.
- Xin lỗi, em là ác quỷ_ Nó buông một câu lòng nặng chĩu rồi bước lên phòng.
- Người gì đâu...._ Andy khó hiểu nhìn theo bóng nó.
- Đúng là khiến người khác chết đi sống lại chỉ có em_ Hắn nói ôồi chạy lên phòng.
- Về thôi Elena_ Ken mắt thâm như gấu trúc với người yêu.
- Bye_ Họ đứng lên chào nhau.
Hầu như mọi người đều về hết chứ một nàng. Daisy đàng nằm ngủ trên ghế sofa.
- Daisy_ Anh gọi cô.
- Người yêu_ Anh gọi to hơn.
- Hở?_ Cô bật dậy.
- Anh gọi gì vậy? _Cô hỏi anh.
- Em về hay ở đây ăn cơm với nhà anh?_ HArry vuốt mái tóc cô hỏi.
- Nó về chưa?_ Daisy nhìn quanh nhà.
- Về rồi, bình an_ Anh thấy ngyeu quan tâm em gái như