- Nghĩa là em không phải là em của ngày xưa nhưng em vẫn yêu anh thì anh có yêu em không?_ Nó nói rõ hơn.
- Ừm...Em yêu anh thì tội gì anh không yêu em.._ Hăn ngây ngô trả lời.
Chỉ là nói thôi phải không. Nếu đó là sự thật chắc anh sẽ không chấp nhận em đâu...
Nếu ngày xưa ta là con nai vàng ngơ ngác...
Thì bây giờ, màu vàng đã nhạt và cái ác lên ngôi...
- Lexy ơi?_ Hắn tréo lên giường nằm sát nó.
- Gì? _Nó biết có điều chả lành.
- Bao giờ cưới nhỉ?_ Hắn hỏi với cái giọng làm nũng.
- Năm sau_ Nó chả nghĩ đâu, vô tư trả lời thế thôi.
- Lâu thế..._ Hắn bữu môi rồi đưa tay ôm lấy nó.
- Này, này...lâu thì mắc mới gì ôm người ta_ Nó nhìn hắn.
- Lâu thì ôm cho nó gần, hỳ_ hắn nhìn nó rồi cười.
- ẤY,...Nhìn cái mặt anh ranh mãnh lắm, buông ra, đi về nào_ nó chỉ thẳng mặt hắn nói.
- Không...Bây giờ em đang ở nhà anh._ Hăn nháy mắt.
- Thật là...
- I love you...
Hắn nói rồi kéo nó sát lại mình rồi hôn nó mãnh liệt...
Hai người vừa bước ra từ nhà hàng, có lẽ mới ăn trưa xong. Cả hai tay trong tay, miệng vui cười nói chuyện đi dạo ven đường. Một ngày nữa nắng ấm chiếu soi con đường hai người bước. Nó thỉnh thoảng lại bắt nạt hắn khiến người đi đường nhìn thấy mà gato. Ví dụ như bắt hắn cõng, buộc dây giày, lau mồ hôi, mua đồ ăn, xách đồ,... Hắn khổ cực nhưng không từ chối, vẫn vui vẻ làm theo lời hắn. Trên con đường bằng lăng tím...
- Anh này?_ Nó đi sau hắn hỏi.
- Hử?_ Hắn quay lại nhìn nó.
- Anh có muốn em nhớ lại kí ức đã quên về anh không?_ Nó nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
-...ý em...là gì?_ Hắn thôi mỉm cười.
- Hay anh muốn em cứ như này?_ Nó làm lơ câu nói của hắn, nó cần câu trả lời cơ.
- Tuyết Tuyết à, nếu cứ như bây giờ thì chúng ta sẽ hạnh phúc. Còn nếu em nhớ lại kí ức, có lẽ em sẽ chả bước cùng anh nữa đâu_ Hắn nhìn nó đầy nhu tình.
- Tại sao?_ Nó vẫn cứ ngây ngô._ Anh đã làm gì sai sao?
- Tại...Anh...không có gì đâu, chỉ là hai ta cãi nhau thôi_ Hắn quay đi.
- Anh có sợ nếu sớm mai em nhớ ra tất cả rồi buông tay anh không?_ Nó đi tới nhìn thẳng mắt hắn.
- Sợ...sợ một sớm mai...em rời xa anh.Cho nên...hãy hứa dù sao đi nữa hãy tha thứ cho anh nhé?_ Đôi mắt hắn long lanh.
-...Hứa. Nhưng anh cũng hứa...dù em có làm bất cứ việc gì thì cũng là vì anh...cho nên...hứa đừng bỏ em?_ Nó chạm tay lên má hắn.
- Hứa mà. mãi mãi..._ Hắn nắm lấy tay nó rồi mỉm cười nhẹ.
Chiều hôm ấy, có một đôi trai tài gái sắc, tay trong tay, chân đều chân, bước về phía hoàng hôn rực hồng. Nơi con đường trải cách bằng lăng màu tìm. Màu tím thủy chung mong sao tình yêu của họ là mãi mãi, là bất tận. Nhưng đôi khi lời hứa chỉ là lời nói, nó như cơn gió kia, đến rồi đi. Họ là màu tím hay cơn gió thoảng?
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Alice đã yêu Andy rồi, còn Elena của chúng ta, cũng đã đồng ý lời tỏ tình của Ken 1 tuần rồi. Họ hạnh phúc lắm, tuy nhiên cũng có một vài vụ việc cãi vã. Sáng nay hai đôi này đã về nước của mình để chuẩn bị cho việc tiếp quản gia tài của gia đình. Và để hai bên gia đình bàn bạc việc làm thông gia với nhau. Vậy là giờ đây ở Việt Nam chỉ còn có hai đôi tình nhân nữa mà thôi. Daisy và HArry; Lexy và James.
#ngày mới#
- Way?_ Một tiếng trả lời điện thoại kèm tiếng ngáp ngủ.
-.......
- Ừ...Hả?
-...
- Không xử lí được sao?_ Lúc này đã tỉnh ngủ.
-...
- 2, 3 tiếng nữa_ Nói rồi cúp máy luôn.
Nó vươn vai, bước vô nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. Một lúc sau thay đồ xong cũng đã 6.30. Nó lấy điện thoại nhắn tin cho hắn.
"Tình yêu à, em có việc phải qua Đức. Khi nào tới nơi em gọi lại sau, đi học cẩn thận nhé. Yêu anh!"
nó nhắn tin rồi kéo cái vali đi ra khỏi nhà. Tới Đức nó về nhà coi nhà cửa, cần hành lí, thay đồ rồi đến công ty. Hôm nay công ty lại là cái sàn catwalk cho nó. Nó diện một bộ váy body đen bên trong, khoác ngoài một chiếc áo dạ dáng dài = váy màu trắng, đi boots ngắn cổ, tóc xoăn đuôi, mái