Hai chữ ‘yêu cậu’ của Thụ lực công kích không nhỏ, Công thiếu chút nữa vứt luôn điện thoại, mặt dù không phơi nắng nhưng đã đỏ lựng, nhanh chóng bỏ lại một tin: “Tôi vẽ tranh tiếp đây.”
Thụ: “Tạm biệt.”
Công cầm điện thoại, so sánh chi tiết gương mặt trong ảnh với trên bản vẽ, cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm, liền đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa sửa.
Cũng không biết qua bao lâu, cậu đang run đùi đắc ý, bỗng đỉnh đầu tối sầm, ngẩng đầu, người trong tranh đang đứng trước mặt.
Công còn tưởng mình vẽ nhiều nên loạn não rồi, có lẽ nhìn di dộng và bản vẽ nhiều nên xuất hiện ảo giác, cậu còn nhắm mắt lại rồi xoa bóp, tập trung nhìn lại, không ngờ là thật.
Công: “Anh… Sao anh tìm được nơi này?”
Thụ: “Vừa rồi bàn việc làm ăn, tính ra đây đi dạo một lúc, không ngờ thấy cậu nên tới chào hỏi một tiếng.”
Công còn ngơ: “Trùng hợp ghê…”
Thụ: “Chứng tỏ chúng ta có duyên.”
Hắn cúi đầu nhìn bản vẽ, hỏi Công: “Này là vẽ cho tôi à?”
Công gật đầu, Thụ rất ngạc nhiên: “Tôi xem tí được không?”
Bức tranh còn chưa hoàn thành, lễ