Thụ nhận đáp lễ rồi đi, bảo là có việc còn phải làm, Công nhìn khoảng trống trước mặt có chút đơ máy, tự hỏi không biết nên làm gì tiếp theo.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra được đáp án, nghĩ tới nghĩ lui cũng rơi trên người Thụ.
Lông mi hơi cụp xuống, Công lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn lịch sử trò chuyện với Thụ, trong lòng râm rang cảm thấy sai sai, nhưng cuối cùng cũng không biết sai chỗ nào, cả người đầy hoang mang.
Không chỉ lịch sử trò chuyện, cả người Thụ đều làm cho Công cảm thấy hoang mang.
Cậu tưởng rằng họ chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng vì sự kiện nhục nhã lần trước mà biết nhau, lần thứ hai gặp lại cũng rất trùng hợp, phát triển tới bây giờ, cũng coi như bạn bè rồi.
Người này càng ngày càng làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Có vẻ là bạn bè bình thường, lúc ở chung cũng không thấy gì lạ, nhưng cứ cảm thấy không đúng lắm là sao ta?!
Rốt cuộc là sao? Cậu cũng không biết nữa.
Trong trí nhớ xa xôi của cậu, hình như cũng từng gặp một người kì lạ như vậy rồi.
Khi đó cậu còn học cấp hai, tan học về nhà, gần nhà có một cái hẻm nhỏ, tại đó cậu thấy một người đàn ông trẻ tuổi bị thương, nhưng Thụ không giống người đó, người đó lạnh lùng như băng, không