*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau là thứ Sáu, học xong hai tiết buổi chiều là có thể về nhà, không cần học tiết thứ ba, càng không cần tự học buổi tối.
Sau khi tan học, Thời Vũ nói với Ngôn Nhan rằng hôm nay cô không về nhà cùng Ngôn Nhan nữa.
Ngôn Nhan liếc Thời Vũ. “Bà muốn đi làm gì?”
Thời Vũ ngồi yên ở chỗ của mình. “Tôi không nói cho bà đâu.”
Ngôn Nhan lắc đầu, ngẫm nghĩ, cũng không để ý đến Thời Vũ nữa. Cô nàng có lòng tin khó hiểu với Thời Vũ, dù sao Thời Vũ có giày vò thế nào thì cũng không thể giày vò bản thân cô quá thê thảm mà sẽ chỉ giày vò người khác điên cuồng, cho nên hoàn toàn không cần người bên cạnh lo lắng.
Bình thường Thời Vũ về nhà đều ngồi xe của nhà Ngôn Nhan, Ngôn Nhan đi học tan học có tài xế đưa đón, Thời Vũ đi cùng Ngôn Nhan sau giờ tự học buổi tối thực ra không thuận đường, nhưng sau khi Thời Vũ mặt dày yêu cầu như thế, Ngôn Nhan cũng đã quen.
Thực ra bố mẹ Thời Vũ có cho tiền gọi xe, nhưng ai bảo Thời Vũ tự tiết kiệm chứ, dù rằng tiết kiệm vào hầu bao của cô, hoàn toàn biến thành tiều tiêu vặt.
Đợi sau khi Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều đi, Thời Vũ lập tức xông ra khỏi phòng học, sau đó tức tốc chạy lên tầng bốn. Cô chạy cấp tốc, như đang tranh thủ thời gian, cho đến khi nhận ra lớp 11/19 còn chưa tan học và đang bị giáo viên Sinh học giảng nốt bài thì cô mới thở phào một hơi.
Cảm ơn trời đất là lớp 11/19 chưa tan học, cảm ơn trời đất là Lâm Phong Dự còn chưa ra về.
Thời Vũ đội một chiếc mũ, đồng thời còn đeo một chiếc kính râm to sụ, khá có cảm giác nữ minh tinh ra ngoài cố ý ngụy trang, mong không khiến người khác nhận ra mình.
Ở trường Trung học Trường Duệ, cách ăn vận có quái dị hơn nữa cũng đã từng thấy rồi, vì thế cách ăn vận này của Thời Vũ thực sự không là gì. Dẫu sao thì năm kia còn có học sinh nude, thái độ của hiệu trưởng chỉ là bảo người ta lần sau mặc quần đùi vào, thực sự không được thì cũng phải mặc quần lót, khỏa thân không sao, chỉ là không thể dọa các bạn khác sợ là được.
Phong cách của nhà trường như thế, chẳng trách Trung học Trường Duệ trở nên nổi bật trong số các trường chuyên, có người ghét sự tự do buông thả của nó, cũng có người thích sự khoan dung độ lượng này.
Giáo viên Sinh học lớp 11/19 giảng câu cuối cùng trong bài thi, chuông tan học vang lên, bài chỉ giảng một nửa, trong tình huống này, đương nhiên phải giảng cho xong.
Giáo viên không vội, vẫn thong thả giảng, học sinh cũng không gấp, bầu không khí nhẹ nhàng, thái độ chăm chú, tập trung tinh thần cao độ suy nghĩ theo bài giảng của giáo viên, hoàn toàn không để ý đến chuông tan học.
Cuối cùng, giáo viên Sinh học giảng xong bài, lại hỏi thăm học sinh xem còn vấn đề gì khác không, có vấn đề thì cứ nói ra, thầy sẽ lập tức giải đáp, nếu không có vấn đề gì thì tan học.
Cuối cùng lớp 11/19 cũng tan học.
Thời Vũ đứng bên lan can, dựa gần vào lớp 11/20 hơn, sau đó lén nhìn cửa của lớp 11/19 qua kẽ hở, quan sát xem Lâm Phong Dự đã ra ngoài hay chưa.
Cô cũng chưa nghĩ xong sẽ làm thế nào, nhưng lại biết một đạo lý, nếu hai người không tiếp xúc thì sao có thể nảy sinh tình yêu chứ?
Bắt buộc phải tiếp xúc, bắt buộc phải khiến Lâm Phong Dự biết được những điểm tốt của cô.
Lâm Phong Dự khoác ba lô một bên vai, đi ra từ phòng học, khi Thời Vũ còn chưa kịp đi tới thì một cô gái đã đi đến bên cạnh Lâm Phong Dự.
“Em Lâm ơi, chị có thể nói chuyện riêng với em được không?” Cô gái đó rõ ràng vừa căng thẳng vừa lo âu, có vẻ đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra được câu này.
Nét mặt Lâm Phong Dự cực kì bình tĩnh, giọng nói ổn định. “Được.”
Thời Vũ ủ ê, người này là ai vậy hả, giữa đường chạy ra nẫng tay trên, thật đáng ghét.
Nhưng Thời Vũ lại lườm Lâm Phong Dự cháy mắt, tại sao không từ chối, tại sao phải đồng ý, chẳng lẽ cậu chính là “đàn ông ấm áp” không từ chối trong truyền thuyết hả, đó không gọi là ấm áp, mà gọi là không có nguyên tắc.
Thời Vũ đeo kính râm lườm Lâm Phong Dự, Lâm Phong Dự cảm nhận được ánh mắt ấy, từ từ nhìn qua.
Thời Vũ không sợ, cô đeo kính râm rồi cơ mà…
Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật, sau đó anh thu tầm mắt về, cùng cô bạn đi đến cầu thang ở bên kia.
Thời Vũ lập tức đuổi theo, đương nhiên, cách họ xa tít, không thể để bị phát hiện.
Nếu nét đặc sắc nhất của trường Trung học Minh Trí là đồng phục đẹp nổi tiếng khắp thành phố Nam, thậm chí nổi tiếng khắp cả nước, thì nét đặc sắc nhất của Trung học Trường Duệ ngoài việc được ăn vận thỏa thích chính là bức “tường tuyên tiết” hay còn gọi là “tường tâm sự” trong miệng các thầy cô này, còn các học sinh thì gọi nó là “tường tỏ tình”, nghĩa cũng như tên, đây là một bức tường có thể bôi quệt và viết chữ thỏa thích.
Bạn nữ kia, cùng Lâm Phong Dự đến cạnh bức tường này.
Ngay cả Thời Vũ cũng biết rõ bức tường này có vô số câu chuyện, yêu thầm, tâm sự không thể nói, và cả cuối cùng nên vợ nên chồng phiên bản lãng mạn.
Có bạn nữ viết tên của người mình thích lên bức tường này, sau đó để lại tên mình, vừa khéo bị bạn nam kia trông thấy, sau đó bạn nam và bạn nữ gặp nhau, cuối cùng đến với nhau một cách lãng mạn.
Nghe nói nếu tỏ tình bên cạnh bức tường này thì tỉ lệ thành công sẽ tăng cao.
Bạn nữ tên Ngô Tinh, một học sinh lớp Mười hai sắp tham gia thi đại học, khoảng thời gian này áp lực học cực kì lớn, tâm trạng cô nàng cũng bị ảnh hưởng, vì thế đột nhiên muốn làm một chuyện điên cuồng để phá bỏ trạng thái bất thường dạo này.
“Em Lâm, chào em, chị là Ngô Tinh lớp 12/10, tuy chị lớn hơn em, nhưng điều này cũng không cản trở việc chị thích em.” Ngô Tinh cười. “Em không cần đáp lại chị, cũng không cần cho chị câu trả lời, chị chỉ muốn nói cho em biết chuyện này thôi.”
Lâm Phong Dự gật đầu, ngẫm nghĩ, nói: “Cảm ơn chị.”
Đôi mắt Lâm Phong Dự liếc qua chỗ nào đó, anh bất giác khẽ thở dài.
Ngô Tinh đi đến cạnh bức tường tỏ tình. “Em Lâm, em có đến xem bức tường này không?”
“Không.”
Ngô Tinh lóe lên vẻ thất vọng, thì ra là không, có hơi tiếc nuối.
Ngô Tinh tìm kiếm trên bức tường
đó, khó khăn lắm mới tìm được câu mà cô ấy viết ở giữa kẽ hở – Lâm Phong Dự, chị
em.
“Đây là câu chị viết.” Ngô Tinh cười. “Bức tường này, có rất nhiều kiểu câu, nếu có thể thì thực ra em có thể nhìn xem.”
Lâm Phong Dự không tỏ rõ ý kiến.
Ngô Tinh đâm đầu nói tiếp: “Bọn chị không cần em cho câu trả lời, bởi vì quá trình này, đã đủ để bọn chị hồi tưởng. Nhưng chị vẫn hy vọng em có thể nhìn thấy, có rất nhiều người thích em, bởi vì em ưu tú, em là giấc mơ trong lòng rất nhiều người.”
Nghe thấy hai chữ “giấc mơ”, Lâm Phong Dự hơi thất thần.
Ngô Tinh cười. “Xin lỗi em, chị làm phiền em rồi nhỉ, mong là không mang tới rắc rối cho em.”
“Ngô Tinh.”
“Ơi?”
“Thi đại học cố lên!”
“Cảm ơn em.” Ngô Tinh nở một nụ cười tươi rói. “Vậy chị đi trước đây.”
“Được.”
Ngô Tinh xoay người rời đi, sau khi đi được một đoạn, quay đầu, phát hiện Lâm Phong Dự vẫn đứng đó.
Cậu ấy thật sự nghe lời đề nghị của mình, đang nhìn lời tỏ tình cậu ấy trên bức tường đó sao?
Tốt thật, Ngô Tinh nghĩ như thế.
Lâm Phong Dự đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Trên bức tường đó, rất nhiều chữ đã loang ra, giống như đã dần dần mất dấu vết sau khi trải qua mưa gió, còn người để lại chữ, có lẽ cũng đã tốt nghiệp từ lâu, con chữ giống như ghi lại cuộc sống vườn trường của họ, cách càng xa, vì thế càng mờ nhạt.
Trong tầm mắt, có thể trông thấy tên của anh, được viết bằng đủ thể chữ, đương nhiên cũng có những câu không liên quan đến tình cảm.
Chẳng hạn như “Tôi muốn đánh bại Lâm Phong Dự”, “Lâm Phong Dự chết đi”…
Anh vẫn không động đậy, cho đến khi phía sau truyền tới tiếng bước chân.
“Lâm Phong Dự, ơ kìa, khéo ghê.” Thời Vũ hí hửng nói, nghe giọng của cô, dường như có thể liên tưởng đến một cô bé nhảy nhót trên đường, cười hớn hở, mắt long lanh, như một hồ nước mát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lâm Phong Dự chậm chạp xoay người nhìn cô. “Khéo ư?”
“Đương nhiên rồi, tôi muốn tới đây xem có ai mắng tôi không, kết quả là gặp được cậu… Ừm, và một bạn nữ. Này… hai bọn cậu ở đây làm gì thế?”
Lâm Phong Dự thản nhiên nhìn cô, không lên tiếng.
Anh vẫn mặc bộ đồ lúc trước, tầm mắt cô luôn chẳng thể rời khỏi chiếc sơ mi của anh, luôn nghĩ, chiếc sơ mi dài màu sắc cực kì đột ngột này khiến người ta hận không thể photoshop phần kẻ sọc kia thành màu trắng để giữ sự nhất trí màu sắc, rốt cuộc tại sao khiến anh mặc một cách hài hòa, đẹp trai và cực kì thu hút như vậy chứ.
“Tôi biết rồi, bạn đó tỏ tình với cậu, đúng không?”
Lâm Phong Dự vẫn không nói chuyện.
“Tôi đoán có đúng không? Sao cậu im như thóc thế?”
Lâm Phong Dự không trả lời vấn đề đó. “Cậu thích nhìn trộm người khác à?”
“Gì cơ?”
Lâm Phong Dự chỉ vào một hướng. “Vừa nãy cậu đứng mãi ở đó, chốc chốc lại nhìn về phía này.”
“Lâm Phong Dự.” Thời Vũ tức giận. “Tôi muốn đến đây nhìn xem có ai thể hiện ác ý với tôi hay không, nhưng lại trông thấy hai bọn cậu ở đây… Cho nên tôi chỉ đành đợi hai bọn cậu làm xong chuyện rồi rời khỏi đây. Cậu có ý gì hả, nói tôi nhìn trộm bọn cậu… tôi giống kiểu người đó hả?”
Không giống, mà đúng là như thế.
Lâm Phong Dự thản nhiên nhìn cô một lúc. “Thế thì xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”
Nói xong, Lâm Phong Dự xoay người, nhấc đôi chân dài của anh toan rời đi.
Thời Vũ cảm thấy cực kì ấm ức, anh có thể vui vẻ nói chuyện với bạn nữ kia, còn nói lâu như thế, sao lại thiếu kiên nhẫn với mình đến vậy.
“Lâm Phong Dự.” Thời Vũ đuổi theo. “Tôi đột nhiên không muốn xem bức tường đó nữa.”
“Ờ.”
“Bạn nữ kia tỏ tình với cậu, cậu có từ chối không?”
Lâm Phong Dự thản nhiên liếc nhìn cô, lại không lên tiếng.
“Tôi cảm thấy ấy mà, người tỏ tình với cậu nhiều như thế, sao cậu có thể dễ dàng đồng ý. Đương nhiên, tôi vẫn suy ngẫm từ góc độ hiện thực, cậu và bạn nữ kia không quen biết gì, đối phương lại không xinh đẹp đến mức có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu, sao cậu có thể tùy tiện chấp nhận cô ấy. Cho nên, chắc chắn là cậu đã từ chối rồi.”
“Nói hợp lý đấy.”
Thời Vũ hứng chí. “Thế cậu thích kiểu người thế nào vậy?”
Bỗng chốc, Lâm Phong Dự hơi thất thần.
“Lâm Phong Dự. Tôi hỏi cậu đấy, rốt cuộc cậu thích kiểu con gái thế nào?”
Lâm Phong Dự khẽ ngước mắt, trong đó là một mảng tĩnh mịch. “Tại sao lại hỏi tôi câu này?”
“Thì tò mò thôi… đúng, là vì tò mò.”
“Thế tại sao tôi phải thỏa mãn trí tò mò của cậu?”
Lâm Phong Dự nói xong, di động vang lên, anh cầm di động lên nghe máy, sau đó buông di động, nhìn Thời Vũ một cái sâu xa, nhấc bước mau chóng rời đi.
Thời Vũ trợn mắt há mồm.
Tốc độ đi bộ của người này sao chẳng khác với chạy bộ vậy, hơn nữa còn không giảm bớt cảm giác anh tuấn, phóng khoáng của anh.
Mãi lâu sau Thời Vũ mới nhận ra, anh không nói cho cô biết anh thích kiểu con gái thế nào!
Cô dẩu miệng, tỏ ý không vui.
“Cậu không nói cậu thích kiểu con gái thế nào, sao tôi biết là tôi có thể theo đuổi được cậu hay không?”
Cô ngẫm nghĩ, thở dài não nề, sau đó tinh thần lại phấn chấn.
Mặc xác anh thích kiểu con gái thế nào, cô đều sẽ biến mình thành kiểu con gái anh sẽ thích, đúng là thế, cứ làm như vậy đi.