REVIEW XINH GÁI CÓ GÌ SAI?
Tác giả: Lục Xu
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, trọng sinh, hài, nữ truy, thanh xuân vườn trường
Tình trạng: Edit Hoàn
Dạo này lười đọc nên chủ yếu mình quyết định đọc truyện này vì nó ngắn ngủn, chỉ có 45 chương chính văn và một số ngoại truyện thôi, hơn nữa đã được dịch hoàn chính văn rồi. Chất lượng bản dịch theo mình đánh giá là trơn tru, có chất riêng, đọc hài hước dễ chịu.
Quay lại nội dung truyện thì mình nghe đồn Lục Xu đã đổi gu từ ngược sang ngọt lâu lắm rồi, nhưng mà mấy bộ ngược của bả gây ám ảnh quá nên vẫn còn nhiều người chưa biết bước chuyển hình này.
Hồi còn trẻ và thơ dại, còn xanh non mơn mởn, "Đừng nói anh ấy vẫn còn yêu" và n cuốn truyện ngược khác của Lục Xu đã khiến mình "nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa" không biết bao nhiêu lần, rõ ràng biết tỏng nó là một nồi máu chó cay xè chứ còn chả phải lẩu uyên ương bên cay bên nhạt, nhưng mà vì yêu nên cứ đâm đầu. Bây giờ khi bớt trẻ rồi chỉ còn đẹp thôi thì mình không đọc truyện ngược, không ngờ Lục Xu cũng không còn viết ngược nữa. Có lẽ vì đời bả đã hường, cũng có lẽ vì bả đã nhìn thấu chân lý cuộc đời là thôi kemie hết đi cứ vui lên đi.
Nên, bả viết truyện ngọt, và hài.
XINH GÁI CÓ GÌ SAI là một câu chuyện ngắn, xoay quay nhân vật Thời Vũ (a.k.a em 15 thay vì chị 13). Cô này vốn là mọt gạo chính hiệu, tốt nước sơn chứ chất gỗ thì không được một cái gì, trừ vẻ ngoài ngời ngời như tiên thì học hành chẳng ra sao, tính tình lại quái gở, chẳng có chí tiến thủ, ham chơi lười làm thích hưởng thụ. Một cô nàng như thế mà có một tên hôn phu trăng hoa một cách công khai, nhưng mà giàu kể ra cũng hợp lí, hợp lí đến độ hai bên đã bàn tới chuyện cưới xin luôn. Thế rồi một ngày nọ, trong một bữa tiệc, Thời Vũ gặp lại anh chàng hotboy cấp Ba năm xưa, anh này tốt bụng nhắc cô rằng: "Ê, tao thấy hôn phu mày ở bên đứa khác kìa" thì cô này điên máu lên, chẳng những về nhà chửi đứa hôn phu kia không kịp vuốt mặt mà còn đá luôn hắn ta cho bõ ghét. Rồi sau đó, ờm thì, cô nàng tự dưng lại quay về thời học cấp Ba đầy đau khổ.
Tại sao nói cấp Ba đau khổ? Bởi vì đứa học ngu nào mà chẳng thấy thời cấp Ba đau khổ, mà Thời Vũ lại là một đứa học ngu chính hiệu. Giận, giận hết sức, phải trả thù đời thôi, đời mình thì không được rồi, nên phải đổ tội lên đầu đứa khác. Đứa nào nhỉ? Chắc là tên hôn phu ăn vụng không biết chùi mép khiến Thời Vũ điên lên đá hắn nên mới bị nghiệp quật quay lại quá khứ? Không, tội nó vẫn nhẹ. Á à, vậy thì chính là đứa hotboy cấp Ba nhiều chuyện với cô rồi khiến cô mất mặt quá mà đá hôn phu rồi bị nghiệp quật, nên cô phải trả thù hắn mới được: Tán hắn, cặp hắn, đá hắn rồi sà vào vòng tay hôn phu tiếp tục làm mọt gạo, tiêu tiền thoả thích,ôi cuộc sống tuyệt vời biết bao!
Toàn bộ cuốn truyện là quá trình cưa cẩm anh chàng hotboy kia của cô nàng, từ chương đầu cho tới… chương cuối, rốt cuộc thì cũng kéo được chàng về dinh, yêu đương ngọt ngào đương nhiên không có, nhưng mà truyện hấp dẫn cực kỳ, vì nữ chính quả thực là một đoá hoa kỳ lạ.
Mới đọc mấy chương đầu, tính tình và cách ứng xử của nữ chính khiến mình có ấn tượng hơi xấu về cô này, kiểu hãm hãm, không biết cư xử chừng mực, nhưng mà càng đọc mình lại càng bị cái hệ thống tư tưởng của bả tẩy não, thế là nhận ra ơ bà này không hãm, bả chỉ hâm bẩm sinh thôi. Đám bạn thân biết bả hâm, nên thôi không chấp. Người nhà biết bà hâm, nên thôi không chấp. Đến lượt nam chính biết bả hâm, nên cũng không chấp nốt. Ầy, phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu, vì hâm quá không hiểu được đâu.
Một ví dụ về cái sự hâm của Thời Vũ, đó là một chiêu cua nam chính của bả. Trên bức tường lấp kín những lời tỏ tình của trường, bả sáng dạ ghi lên đó một dòng đậm lè là "Tui muốn giết X" (X là tên nam chính) rồi bả lấy làm hài lòng về cái sự thông minh của mình lắm, lập tức đi báo liền cho nam chính biết để ổng cảnh giác với "kẻ địch" này, thế rồi tự bả bị cuốn vào cái trò Conan tự bịa này một cách miệt mài đến độ quên khuấy chuyện bả là người bịa ra luôn, mê mẩn tới mức nam chính đã chim cút từ mùa quýt năm nào rồi mà bả còn không biết…
Thế mà cuối cùng bả vẫn tán được nam chính, chuyện, vì bả là nữ chính mà. Một nữ chính đẹp cực kì, tính cách hâm dở thú vị cực kì, hành vi thoát tục mới mẻ cực kì. Một nữ chính mà khiến độc giả đọc một hồi rồi cũng hành xử y chang như đám bạn thân, người nhà và nam chính mà thốt lên câu: Úi giời con nhỏ này hâm quá, thôi không chấp nó. Chẳng những không (dám) chấp mà còn yêu đấy chứ, vì theo như nam chính nói thì cô nàng này sống thoải mái vui vẻ quá, khiến người bình thường nhìn mà ước ao. Ừ chắc là trong tim ai cũng có một góc nhỏ nhỏ giống nam chính, chuyên dành để ngưỡng mộ những kẻ gàn dám sống gàn, nhưng mà… yêu luôn thì thôi nhường cho anh cả đấy nhé.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nam chính Lâm Phong Dự chính là cái móng tay của vỏ quýt Thời Vũ. Em tính tán tôi xong thì đá phứt tôi chứ gì? Thế thì cho em tán đến tết Công gô nhé, tôi không đổ đấy sao nào? Em cứ bảo em học ngu mãi đi, nếu em mà không đậu trường ngon, học ngon, kiếm công việc ngon thì không cua được tôi đâu đấy, thôi liệu liệu làm đi. Chính vì nam chính khó cua như thế, nên Thời Vũ đã dần dần xé bỏ mọi giới hạn bản thân, từ mọt gạo đời trước vươn lên giai cấp tinh anh được chúng bạn ngưỡng mộ kiếp này. Quá trình đẫm nước mắt và bi thương, chuyện xưa nghĩ lại mà kinh, nên thôi thôi cua xong nam chính không dám đá nữa, không tiếc gì nam chính nhưng tiếc cho cái công cầm vàng lội sông của bản thân quá thể đáng, thế nên đành HE cho quý độc giả vui vậy.
Review đến đây là hết, xin cảm ơn
Bình luận truyện