Thời Vũ rất tức giận, bởi vì Lâm Phong Dự từ chối yêu cầu mời cô ăn cơm.
Cô giúp anh nhiều như thế, vậy mà đến một bữa cơm anh cũng không chịu mời. Người này nhỏ mọn như thế, hoàn toàn vượt qua dự liệu của cô, tới nỗi ưu điểm của Lâm Phong Dự tụt thẳng xuống, sức hút cũng sụt giảm theo.
Cô ăn cơm với Lâm Phong Dự, là cô nể mặt anh có được không?
Đàn ông có thể không đẹp trai, cũng có thể học kém, càng có thể không giàu có, nhưng nhất định không được keo kiệt, cô ghét nhất là kiểu đàn ông nhỏ nhen bla bla.
Rất không may, Lâm Phong Dự đã bị cô quy vào kiểu người này rồi.
Thời Vũ một mình tức rất lâu, sau đó mới khuyên nhủ mình, nên tha thứ cho bạn trẻ Lâm Phong Dự, nếu không phải vì quá nghèo, sao có thể không mời cô ăn cơm chứ?
Cô biết rõ nhà anh nghèo mà còn bảo anh mời cơm, hình như hơi không hợp đạo làm người. Thời Vũ càng nghĩ càng cảm thấy mình quá đáng, suýt nữa đã chạy thẳng đi xin lỗi Lâm Phong Dự rồi. May là sắp thi đại học, ngoài học sinh khối Mười hai thì các khối khác đều được nghỉ và lớp học được dùng để làm phòng thi.
Trước kỳ nghỉ tuyệt vời như thế, Thời Vũ đương nhiên cùng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đi sa đọa rồi. Xem concert, đi tắm suối nước nóng, đến quán bar chơi…
Đương nhiên, Thời Vũ theo hai cô bạn thân hưởng phúc.
Một nhóm người ngồi trong ice bar, nghe nhạc, uống sinh tố.
Thời Vũ hạnh phúc nheo mắt lại. “Hai bà yên tâm, đợi sau này tôi giàu rồi, tôi sẽ mời hai bà ra ngoài chơi.”
Liễu Phi Phi trợn mắt. “Lời này hình như tôi đã nghe một trăm lần rồi. Cho nên, Thời Vũ, bà nói cho tôi biết, đến lúc nào bà có thể giàu?”
Ngôn Nhan cũng rất tò mò chuyện này. “Thời Vũ, rốt cuộc tại sao bà lại có tự tin là bà sẽ trở thành người giàu có vậy?”
“Chính vì tôi sẽ trở thành người giàu có, rất nhanh chóng sẽ trở thành người giàu có thôi.” Thời Vũ cực kì tự tin, chỉ cần cô theo đuổi được Lâm Phong Dự, sau đó đá anh, trở về vòng tay của Tô Viễn Trạch thì muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu, đi trung tâm thương mại mua đồ cứ thế quẹt quẹt quẹt, thẻ đều vô hạn.
Sau đó khuôn mặt Thời Vũ toát ra vẻ hoài niệm, lâu lắm rồi không thử cảm giác quẹt thẻ thỏa thích, cô lục túi mình, chỉ có một trăm hai mươi tệ, hu hu hu, sao cô lại nghèo vậy chứ?
Đều là lỗi của Lâm Phong Dự, tại sao không thể để cô sớm theo đuổi được chứ? Người đó thực sự quá rắc rối.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn Thời Vũ hồi lâu, sau đó lắc đầu thở dài, làm sao đây, họ rất lo cho cô bạn thân này, thật sự sợ sau này Thời Vũ sẽ chết đói, về sau họ có cần tiếp tục tiếp tế cho Thời Vũ không?
Ngôn Nhan: “Thời Vũ, giữa bà và Lâm Phong Dự có tiến triển chưa?”
“Có, tiến triển khá lớn.” Thời Vũ đặt cốc đánh cạch lên bàn. “Đó đều là nhờ vào sự thông minh tài trí của tôi mà làm được đấy, chỉ có tôi có thể nghĩ ra và làm được thôi, còn hai bà, tuyệt đối không có bộ óc đó.”
Liễu Phi Phi: “Bà đã làm gì?”
Thời Vũ kể từ đầu đến cuối chuyện mình viết dòng “Lâm Phong Dự, tôi muốn giết cậu” lên bức tường tỏ tình cho hai cô bạn thân, cô thông minh biết mấy, từ đầu chí cuối hoàn chỉnh như thế, vừa thể hiện quan hệ giữa cô với bạn trẻ Lâm Phong Dự, đồng thời cũng thể hiện sự tốt bụng của mình, còn có thể khiến Lâm Phong Dự vô cùng cảm kích cô.
Thời Vũ cô là ân nhân cứu mạng của Lâm Phong Dự.
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi trợn mắt há mồm.
Thời Vũ: “Kinh ngạc lắm đúng không?”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi ngây ngốc gật đầu, kinh ngạc quá rồi, rốt
cuộc người lạ lùng đến mức nào có thể nghĩ ra chuyện não tàn khó tin đến vậy chứ?
Thời Vũ ho hai tiếng. “Khỏi cần ghen tị với tôi, có những lúc người ta thông minh trời sinh rồi, hai bà ghen tị với tôi cũng vô dụng. Với lại, tôi nói hai bà hay, thứ gọi là dệt chuyện ấy mà, cũng giống như nói dối vậy, đừng tưởng là rất dễ, chứ người suy nghĩ kĩ càng mỗi một tình tiết, làm tình tiết từ đầu đến cuối khớp nhau như tôi hiếm có lắm đấy.”
Liễu Phi Phi nuốt nước bọt. “Không phải… Này, Thời Vũ, Lâm Phong Dự tin ấy hả?”
Thời Vũ gật đầu. “Đương nhiên rồi, từ đầu chí cuối đều là tôi phân tích, cậu ấy đứng ngây ngốc, tất cả nhờ hết vào tôi.”
Người ta khinh nói chuyện đấy chứ?
Ngôn Nhan: “Lâm Phong Dự không muốn đánh chết bà à?”
Thời Vũ trừng Ngôn Nhan. “Ý bà là sao hả? Tôi tốt bụng giúp cậu ấy tìm hung thủ như thế, tiêu tốn cả đống thời gian của tôi, cũng nhờ vào tôi mà hung thủ đó đã từ bỏ việc giết cậu ấy… Ân nhân cứu mạng, bà hiểu không?”
Ngôn Nhan: “Tôi không hiểu. Nhưng nếu tôi là cậu ta, tôi thật sự muốn đánh chết bà. Bà thật sự cảm thấy Lâm Phong Dự tin mấy lời xàm xí của bà ấy hả? Đừng đùa nữa, mấy lời của bà, tôi và Phi Phi đều không tin, sao Lâm Phong Dự có thể tin được.”
“Vậy tôi đến chỗ bức tường tỏ tình viết muốn giết hai bà thử xem, đến lúc đó sẽ biết hai bà có tin hay không.”
Liễu Phi Phi: “…”
Ngôn Nhan: “…”
Thời Vũ thở dài. “Có phải hai bà ghen tị vì Lâm Phong Dự ở chung với tôi lâu như thế không hả?”
Ngôn Nhan day thái dương mình. “Phải đó, ghen tị muốn chết luôn.”
Liễu Phi Phi nhún vai. “Tôi cảm thấy Lâm Phong Dự có thể cùng bà chơi trò chơi thiểu năng này đúng là kỳ tích. Thời Vũ, bây giờ tôi thật sự tin Lâm Phong Dự có ý với bà rồi, cố lên nhé, bạn gái của người đứng đầu khối, nghe hấp dẫn biết mấy, đến lúc đó phải nhận được bao nhiêu ánh mắt ghen ăn tức ở chứ…”
“Tôi sẽ cố!!!!”
……
Ngôn Nhan thực sự khó mà nhịn nổi, uống ực một ngụm nước chanh, sau đó phỏng vấn bạn trẻ Nghiêm Thư Lâm. “Ông đứng trên góc độ của cánh đàn ông xem, tại sao Lâm Phong Dự không đánh chết Thời Vũ…”
Nghiêm Thư Lâm trợn mắt nhìn Ngôn Nhan. “Tôi cảm thấy rất đáng yêu, siêu đáng yêu mà.”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cùng cạn lời.
Liễu Phi Phi trừng bạn trai mình. “Anh nói gì cơ?”
Nghiêm Thư Lâm rụt vai. “Ý anh là có lẽ anh chàng đẹp trai trường bọn em cảm thấy Thời Vũ cực kỳ đáng yêu, cho nên cùng cô ấy chơi trò chơi.”
Thời Vũ không vui nữa. “Cái gì gọi là chơi trò chơi? Đó là mưu kế tỉ mỉ của tôi, tôi và Lâm Phong Dự cùng tham gia, chỉ là nếu mưu kế có tốt hơn, mấy ông bà cũng không cần phải nói tôi như thế. Mấy ông bà xem Conan chưa, người như mấy ông bà, trong Conan sống không quá một tập…”
Ngôn Nhan: “Được được được, bà tài giỏi, vô cùng tài giỏi, Lâm Phong Dự đã tin mấy lời xàm xí của bà. Sau đó thì sao, tiến triển của hai bọn bà là gì?”
“Tôi đã trở thành ân nhân cứu mạng của Lâm Phong Dự rồi đó.”
Liễu Phi Phi phun ngụm nước ra.
Thời buổi này, tự phong là gì cũng đã từng nghe rồi, chỉ chưa từng nghe tự phong mình là ân nhân cứu mạng thôi.