Quý Hào đã chết.
Một phát súng kia y bắn không hề do dự. Viên đạn xuyên thủng đầu y, tuy rằng lúc ấy đang ở ngay bệnh viện cũng không thể cứu nổi y.
Quý Hào không có thân nhân, cho nên Thiệu Qua ra mặt lo liệu xử lý hậu sự cho y, chỉ là chỗ ký tên trên giấy báo tử, bác sĩ lại đưa đơn tới trước mặt Thân Giác.
“Đây là yêu cầu lúc sinh thời của Quý tiên sinh, cậu ấy hy vọng Thân tiên sinh có thể ký tên xuống chỗ này.”
Góc phải bên dưới giấy báo tử là phần kí tên của người thân.
Thiệu Qua nhìn Thân Giác, một lát sau, hắn ôm con đi qua chỗ khác. Người cũng đã chết rồi, hắn không cần tranh giành gì với một người đã chết cả.
Thân Giác thản nhiên nhìn chằm chằm giấy báo tử một hồi, mới cầm bút lên, ở phần chữ ký của thân nhân ký xuống tên của mình.
Tên của Quý Hào nằm bên trên, tên của cậu nằm phía dưới, ở giữa cách rất nhiều chữ, cách rất nhiều hàng, tựa như khoảng cách giữa bọn họ vậy.
Hậu sự của Quý Hào được làm rất đơn giản, hoả táng, không có mộ địa, tro cốt được đặt chung với những người khác. Bây giờ số người chết mỗi ngày đều rất nhiều, Quý Hào còn có một cái hũ đựng tro cốt đã là không tồi rồi.
Xong xuôi hậu sự, Thiệu Qua dẫn theo Thân Giác trở về chỗ ở khu F. Về phần đứa trẻ sinh ra đã ghót ghét được hai mươi ngày vẫn ăn xong rồi lăn ra ngủ cả ngày, à, còn khóc nữa.
Vừa tỉnh sẽ oa oa khóc lên, khiến cho Thiệu Qua sứt đầu mẻ trán. Đặc biệt là ban đêm, con vừa khóc, hắn sẽ phải bò dậy ngay, bởi vì hắn sợ hơi chậm một chút thôi sẽ đánh thức Thân Giác mất. Thân Giác đang ở cữ sau sinh, cả người cực kì suy yếu.
Chỉ là Thiệu Qua dỗ không được, cuối cùng vẫn phải để Thân Giác đích thân rời giường.
Hắn nhìn Thân Giác ôm hài tử uy sữa bột, có chút áy náy mà thở dài. Nhân sinh của hắn ít có khi thấy thất bại như vậy. Thiệu - mọi chuyện đều thuận lợi - Qua thế mà lại ngã ở chỗ dỗ trẻ con này.
Cho dù có được túi da xinh đẹp thì thế nào chứ, cũng chưa chắc có thể dỗ nổi một đứa bé mới sinh.
Đón được con về rồi, cũng phải đặt một cái tên cho nó. Lúc Thiệu Qua hỏi ý kiến Thân Giác, Thân Giác nói thẳng hai chữ Mặc Mặc.
Thiệu Qua sửng sốt, “Tại sao lại gọi là Mặc Mặc?”
(Cho chị em nào hong nhớ thì Mặc Mặc có nghĩa là yên lặng. Trái với Oa có nghĩa là ồn ào, mà Oa phát âm gần giống Qua. Mặc cũng đồng nghĩa với Tiễu, vì Tiễu cũng có nghĩa là yên lặng, mà Tiễu thì đồng âm với Thiệu. Chị em get được chưa =))))
“Hy vọng nó có thể an tĩnh một chút.” Thân Giác vô cùng lạnh nhạt vô tình mà nói.
Thiệu Qua bị nghẹn họng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể dở khóc dở cười nói: “Mặc Mặc, Mặc Mặc, nghe cũng khá hay đó.” Quay đầu thở dài một hơi, nhỏ giọng mà nói thầm một tiếng, “Mặc Mặc đáng thương.”
Mặc Mặc kỳ thật không đáng thương, Thiệu Qua lại bởi vì Mặc Mặc mà gầy đi vài cân, hắn chưa từng có con, không hề biết thì ra một đứa trẻ và một Hỗn Thế Ma Vương chỉ khác nhau mỗi tên gọi, hơn nữa lúc thay tã cực kỳ thối, đặc biệt Thiệu Qua còn có thói ở sạch.
Lần đầu tiên thay tã cho Mặc Mặc hắn như sắp hỏng mất, mà Thân Giác chỉ đúng ở một chỗ rất xa nhìn hắn thay, không hề có ý định lại giúp hắn một tay, toàn bộ quá trình đều dùng miệng chỉ đạo.
Trải qua hai tuần bị tàn phá, Thiệu Qua mới có thể mặt không đổi sắc thay tã giấy cho Mặc Mặc.
Hắn cũng bắt đầu dần dần có thể dỗ được con. Ban đêm nằm ở trên giường, một bàn tay đặt trên giường em bé, chậm rãi đung đưa nôi dỗ Mặc Mặc ngủ, bàn tay còn lại sẽ ôm Thân Giác, còn khẽ vỗ nhẹ lưng như cũng đang dỗ Thân Giác ngủ.
Chỉ là đã dỗ được con ngủ rồi, người lớn vậy mà vẫn chưa chịu ngủ.
Giữa mày Thân Giác nhảy nhảy, thật sự nhịn không được nữa mà mở bừng mắt. Cũng vì khó khăn lắm Mặc Mặc mới ngủ, sợ lại đánh thức con cho nên thanh âm cậu ép xuống rất thấp.
“Mau rút tay về đi.”
Thiệu Qua buông lỏng cái tay đang đung đưa giường em bé ra, cái tay này thu về cũng ôm gọn Thân Giác vào lòng, “Rồi rồi rút tay về rồi đây, được chưa, đều là của em cả.” Hắn hơi dừng một chút, lại nói, “Đã bao lớn rồi, lại còn tranh sủng với con.”
Giữa mày Thân Giác càng nhảy kịch liệt hơn, người này lại cố ý vặn vẹo ý tứ của cậu. Cậu dứt khoát duỗi tay ra đánh bay cái tay Thiệu Qua đi, “Tôi nói anh rút tay về là rút cái tay trên người tôi về ấy, tôi không cần anh dỗ tôi ngủ.”
Thiệu Qua bị gạt tay ra, xấu hổ mà khụ một tiếng, “Vì sao lại không cần?”
Thân Giác hỏi lại: “Ủa chứ vì sao lại phải cần?”
“Được rồi, được