Mặc Mặc mới đó mà đã được ba tháng, mặt mày dần dần nẩy nở, lúc bị mọi người chọc sẽ bật cười khanh khách.
Thiệu Qua thường hay bế Mặc Mặc đi ra ngoài tản bộ, có đôi lúc sẽ chạm mặt người quen. Bất kể ai khi nhìn thấy Mặc Mặc thì đều sẽ kinh ngạc cảm thán một tiếng, "Đứa bé này đáng yêu quá đi, cơ mà lớn lên trông không giống anh mấy, có phải là theo gen của ba ba còn lại đúng không?"
Người bọn họ nhắc đến là Thân Giác, những người này đều biết Thiệu Qua ở bên một người đàn ông, còn sinh một đứa con.
Chỉ là vẫn có một số người trong bụng sẽ thầm dị nghị, bởi vì Thân Giác mang thai tới tháng thứ tám mới xuất hiện bên cạnh Thiệu Qua, trước đó làm gì có ai biết đến hay nhìn thấy Thân Giác đâu. Thậm chí có người không hy vọng hai người ở bên nhau, còn trộm nhét thư phía dưới khe cửa phòng của bọn họ.
"Thiệu Qua, anh thật sự tin đứa nhỏ này là con của anh sao? Nói không chừng là cậu ta ở bên ngoài ăn chơi lang chạ ra đứa nhỏ, chứ nếu không thì tại sao đứa bé lớn lên trông chẳng giống anh một chút nào vậy?"
Không giống sao.
Quá nhiều người nói với Thiệu Qua rằng đứa bé này không giống hắn, vốn dĩ Thiệu Qua có không để trong lòng đến mấy cũng bắt đầu thấy hơi không thoải mái. Hắn nhìn chằm chằm Mặc Mặc một lúc lâu, bây giờ mới được có mấy tháng chứ, trẻ con có thể nhìn ra được cái gì đây? Đều là một khuôn mặt tròn vo y đúc, một đôi mắt tròn xoe, cái mũi be bé và khuôn miệng chúm chím.
Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kĩ, dường như...cũng không hẳn là không thể nhìn ra cái gì đó.
Thiệu Qua là gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt phượng sắc bén, khóe môi hơi cong, mà đứa nhỏ này nghiêng về giống Thân Giác hơn, ngũ quan không có một chỗ nào là giống hắn cả.
Nhưng thế này cũng bình thường mà, con cái chỉ giống một bên cha hoặc mẹ cũng là chuyện thường tình. Ấy vậy mà Mặc Mặc lại cố tình có một khuôn miệng hình thoi.
Đó là dáng môi của Quý Hào.
Vì sao đứa bé này không giống hắn một tí nào, thế mà cố tình lại có một chỗ giống Quý Hào chứ?
Kỳ thật chấp niệm của Quý Hào đối với Thân Giác vẫn luôn khiến Thiệu Qua cảm thấy khó hiểu, hắn không biết vì sao Quý Hào lại phải hao hết tâm tư cướp Thân Giác và đứa bé đi. Nếu như là vì yêu Thân Giác, thì y đâu cần thiết phải cướp cả đứa bé đi làm gì cơ chứ, nhưng Quý Hào lại đem cả người lớn lẫn đứa nhỏ đi, thậm chí còn thân mật gọi đứa bé là "Nhạc Nhạc".
Ngày mà Quý Hào chết, chính hắn đã xin phép hộ sĩ cho mình được thay quần áo cho Nhạc Nhạc, bởi vì hắn muốn học cách thay quần áo cho em bé. Trong bộ quần áo dính máu ấy, hắn nhìn thấy vài chữ được tỉ mỉ thêu lên.
Chữ được thêu trong ống tay áo, mỗi bên hai chữ.
Bên trái thêu "Bảo bối", bên phải thêu "Nhạc Nhạc".
Mặc Mặc rõ ràng là con của hắn, nhưng Quý Hào lại thân mật gọi bảo bối của hắn là Nhạc Nhạc, cứ như Mặc Mặc là con của Quý Hào không bằng.
Lý trí bảo Thiệu Qua không cần nghĩ nhiều, cho nên hắn chỉ có thể đè xuống cảm giác không thoải mái của chính mình. Hắn tin người Thân Giác thích là hắn, Mặc Mặc cũng là con của hắn.
Nhưng loại áp lực này vào một ngày nào đó đã bạo phát.
Ngày hôm đó hắn đang nấu cơm trong nhà bếp, còn Thân Giác thì tắm cho Mặc Mặc trong nhà vệ sinh. Hắn đã nấu cơm xong, thấy hai ba con kia vẫn còn ở trong nhà tắm thì đi qua xem rồi sẵn tiện thúc giục Thân Giác nhanh một chút. Kết quả mới vừa đi đến cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng Thân Giác nói.
"Tiểu Nhạc Nhạc, con là Tiểu Nhạc Nhạc của ai nào?"
Nhạc Nhạc?
Thiệu Qua trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh ra, Thân Giác nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, lúc thấy là Thiệu Qua thì hơi nhíu mi, "Sao anh lại đột ngột mở cửa vậy? Mặc Mặc vẫn còn chưa mặc quần áo, gió lùa vào dễ cảm lạnh lắm."
"Em vừa mới gọi con là cái gì?" Thiệu Qua đi vào, trở tay đóng cửa lại, trên mặt ẩn ẩn tức giận.
"Mặc Mặc, còn có thể gọi là gì nữa chứ?" Thân Giác cảm thấy Thiệu Qua thật khó hiểu, "Anh làm sao vậy? Tự dưng lại hỏi câu gì kì cục."
Thiệu Qua nghe vậy, bất chợt thở ra một hơi thật dài. Hắn giơ tay xoa nhẹ ấn đường, thu lại tức giận ở trên mặt. Một lúc lâu sau mới lẳng lặng nói: "Đại khái chắc là anh nghe lầm."
"Lần sau anh đừng tùy tiện xông vào như vậy nữa, Mặc Mặc dễ nhiễm bệnh lắm, cũng dễ bị anh làm giật mình." Thân Giác trầm mặt nói.
Thiệu Qua có hơi thất thần gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Rõ ràng là hắn nghe được hai tiếng "Nhạc Nhạc", chẳng lẽ là hắn nghe lầm?
Nhưng những lời này có thể hỏi sao? Quý Hào là bóng ma của hắn, đối với Thân Giác mà nói chắc chắn cũng sẽ là những kí ức tồi tệ hơn mà thôi.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên giúp Thân Giác tắm rửa ở căn cứ thành phố M, trạng thái của Thân Giác rõ ràng không tốt. Thân Giác hẳn là cũng giống hắn, cực kì chán ghét Quý Hào.
Ba bốn tháng kế tiếp, Thiệu Qua vẫn như cũ nhận được những bức thư nặc danh. Nội dung trong mấy bức thư đó viết vô cùng ác độc, Thân Giác ở dưới ngòi bút của người viết thư không khác gì một kẻ dâm dật đê tiện, thậm chí người viết thư còn thề son sắt chắc chắn rằng Mặc Mặc tuyệt đối không thể là con của Thiệu Qua được, người đó viết không muốn nhìn thấy cảnh Thiệu Qua bị cắm sừng còn phải nuôi con hộ người khác.
Mỗi lần Thiệu Qua nhìn thấy những bức thư đó đều sẽ tự mình tiêu hủy trước, hắn không muốn để Thân Giác phải nhìn thấy những bức thư như thế này, hắn sợ cậu sẽ cảm thấy khổ sở. Ai ngờ có một ngày bị Thân Giác bắt gặp được, cậu còn đem mấy bức thư này ném tới trước mặt Thiệu Qua "Fans của anh viết này."
Thiệu Qua trực tiếp ném thư vào thùng rác, tiến lên ôm gọn lấy Thân Giác vào lòng, "Bọn họ chỉ là có hơi không thể chấp nhận được chuyện hai chúng ta ở bên nhau đã là sự thật mà thôi, chờ qua một thời gian nữa mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt hơn."
Thân Giác nhấp môi không nói lời nào, ánh mắt ủ dột.
Thiệu Qua thấy thế, khẽ thở dài một tiếng, "Chúng ta đều là minh tinh, fans không lý trí cỡ nào, em còn không rõ sao? Một nhà ba người chúng ta, chỉ cần chúng ta trải qua những ngày tháng vui vẻ ở bên nhau là được."
Thân Giác nghe vậy, nâng mí mắt lên nhìn Thiệu Qua, "Vậy anh có tin những gì hắn ta viết trong thư không?"
"Không tin." Thiệu Qua trả lời rất nhanh.
Nghe thấy câu trả lời, biểu tình Thân Giác mới hơi hòa hoãn một chút. Cậu trầm mặc một chốc, mới vươn tay vòng qua eo Thiệu Qua ôm lại hắn, thanh âm rầu rĩ, "Tôi chỉ phát sinh quan hệ với một mình anh, anh phải tin tưởng tôi."
Thiệu Qua tất nhiên là tin tưởng, nhưng nháy mắt kia trong đầu hắn lại hiện lên một đống ảnh chụp Thân Giác quần áo không chỉnh tề. Có bức chỉ có mình Thân Giác, nhưng cũng có tấm Thân Giác và Quý Hào, thậm chí còn có tấm Thân Giác cùng với một kẻ nào đó hắn không quen biết.
Giữa mày hắn căng chặt, nhưng hắn chỉ có thể cực lực xua đuổi đống ảnh chụp kia khỏi tâm trí mình.
Đại đa số đàn ông đều không có khái niệm trinh tiết gì cho cam, bản thân Thiệu Qua cũng vậy. Chính Thân Giác cũng là vì mạng sống mới phải cam chịu cho đàn ông chạm vào mình, đó không có gì là đáng trách cả, dù sao cũng là do hắn cự tuyệt trước.
Nhưng hắn nhịn không được nghĩ, Thân Giác có thật sự thích hắn sao? Nếu thích hắn, vậy thì tại vì sao khi hắn vừa cự tuyệt thì cậu đã có thể quay đầu vô tư đi tìm một người đàn ông khác? Nhưng nếu như không thích, vậy tại sao lại đi tìm hắn, chẳng lẽ......
Chẳng lẽ hắn cũng chỉ được xem là một sự lựa chọn không tồi thôi sao?
......
Ban đêm, Thân Giác lẳng lặng nhấc giường em bé của Mặc Mặc ra phòng khách, Thiệu Qua thấy vậy thì hơi sửng sốt, "Mặc Mặc ngủ ở bên ngoài, lỡ như chúng ta không nghe thấy con khóc thì