"Bệ...... Bệ hạ."
Trong giọng nói Ôn Ngọc Dung ẩn ẩn thống khổ, hắn hơi cong eo, nhưng vẫn biết không thể để Thân Giác ngã, hai tay chặt chẽ đỡ trên eo Thân Giác.
Ánh mắt Thân Giác khẽ đảo xuống, giống như đã nhận ra cái gì rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên như châu như ngọc trước mắt, rồi bất chợt áp sát, mặt hai người cách nhau càng gần.
"Ôn ái khanh." Cậu thấp giọng gọi tên đối phương.
"Vi thần có mặt." Ôn Ngọc Dung rịn một lớp mồ hôi, gương mặt tựa ngọc phiếm hải đường hồng, vốn đã đẹp lại càng thêm đẹp.
Bàn tay lạnh như lặng lẽ vuốt ve gương mặt mỹ lệ, giọng Thân Giác ép xuống càng thấp, "Ái khanh, người xưa có câu, dưới bầu trời này, có đất nào không phải là đất của Thiên tử, thế còn người thì sao?"
Ánh mắt Ôn Ngọc Dung hơi lóe lên, hàng mi dài khẽ rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Thiên tử."
Thân Giác nghe thấy câu trả lời như vậy, dường như rất vừa lòng, cậu khẽ cười một tiếng, ngón tay nhéo nhéo mặt tân Trạng Nguyên "Cô thấy dáng dấp Sư Tễ rất cường tráng, ngươi nói nếu cô sủng hạnh y, thì sẽ có cảm giác gì?"
Lời nói thô bỉ đến như vậy, thật khó nghe.
Ôn Ngọc Dung sống hai mươi năm, chưa từng có ai dám nói lời dâʍ ɖu͙ƈ bực này trước mặt hắn. Nhưng cố tình đối phương lại là vua của một nước. Hắn mím môi, ổn định tâm thần rồi mới nói: "Vi thần không biết, nhưng Sư thiếu tướng quân dù gì cũng là tướng quân của một nước, tổ phụ và phụ thân còn lập nhiều công lớn cho Đại Ngụy. Nếu bệ hạ vì mua vui nhất thời cho bản thân mà biến Sư thiếu tướng quân thành cấm luyến, thành vật đùa bỡn ở trên giường, chỉ sợ là sẽ tổn hại đến thanh danh của bệ hạ."
Vừa dứt lời, hắn chợt nghe thấy tiếng Thân Giác cười.
"Thanh danh? Cô thì làm gì có thanh danh? Ở trong mắt các ngươi, cô cũng chỉ là một tên hôn quân, là một bạo quân mà thôi." Nói xong, cậu đột nhiên vươn tay vuốt ve bả vai Ôn Ngọc Dung, rồi bất chợt mạnh mẽ ấn người ngã xuống giường, "Cô muốn chơi ai thì sẽ chơi người đó. Ôn Ngọc Dung, nếu ngươi đã muốn cầu xin cho Sư Tễ, không bằng ngươi tới chịu thay y đi?"
Thân Giác liếc Ôn Ngọc Dung, trong mắt tràn ngập châm chọc.
Cánh môi Ôn Ngọc Dung run run, đồng tử tối sầm. Hắn nhìn Thân Giác, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thân Giác nhìn hắn một lúc lâu, sau đó chống tay bò lên. Cậu đứng dậy đưa lưng về phía Ôn Ngọc Dung, "Cô không bức ngươi, ngươi lui ra ngoài đi, về rồi nhớ gọi Sư Tễ tới đây cho cô."
Thời gian trôi qua từng giây một, thẳng đến lúc Thân Giác sắp mất kiên nhẫn, Ôn Ngọc Dung mới từ trên giường ngồi dậy. Hắn đột ngột quỳ gối xuống đất, đầu cúi cực thấp, "Bệ hạ, vi thần...... Vi thần......"
Hắn nói nửa ngày cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thân Giác quay đầu lại nhìn hắn, một lúc sau, cậu vươn tay ra sờ đầu Ôn Ngọc Dung, "Nghĩ kỹ rồi sao?"
Ôn Ngọc Dung cắn răng, sau đó mới gật đầu thật mạnh.
Chỉ là hắn mới gật đầu, bỗng nghe thấy tiếng cười của Thân Giác.
"Ôn ái khanh, canh giờ đã không còn sớm nữa, ngươi lui ra ngoài đi." Giọng nói Thân Giác tràn ngập ý cười.
Ôn Ngọc Dung ngẩn người, trong một khoảnh khắc lại quên luôn quy củ, trực tiếp ngẩng đầu lên, "Nhưng...... Bệ hạ......"
Thân Giác rũ mắt nhìn chằm chằm hắn, "Nhưng cái gì? Cô chỉ là thử tấm lòng trung thành của ngươi đối với cô mà thôi, ngươi thật sự cho rằng cô là kẻ dâʍ ɖu͙ƈ háo sắc sao?"
Ửng hồng trên mặt Ôn Ngọc Dung nháy mặt rút đi gần hết, sau đó ngay cả việc mình rời đi như thế nào hắn cũng không rõ. Tận đến lúc hắn nhìn thấy Sư Tễ được cung nhân dẫn tới lều của Thân Giác, bước chân không khỏi dừng lại.
Sư Tễ cũng nhìn thấy Ôn Ngọc Dung. Y không hiểu sao Ôn Ngọc Dung lại có vẻ mặt như vậy, y muốn qua hỏi thăm nhưng lại bị cung nhân thúc giục, chỉ đành cau mày đi tiếp.
......
Sư Tễ đi đến ngoài lều trại, nghe thấy tiếng truyền mới hơi khom lưng đi vào. Y nhìn thấy Thân Giác đã ngồi vào trong ổ chăn, cúi đầu hành lễ. Sau khi được miễn lễ thì y nhanh nhẹn cởϊ áσ ngoài ra.
Thân Giác nhìn chằm chằm Sư Tễ, híp híp mắt, "Ngày mai ngươi sẽ không còn ...... "
Còn chưa nói dứt lời, Sư Tễ đã tự nhận là mình nghe hiểu, biểu tình nghiêm túc, "Việc này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần thứ hai."
Nhưng trên thực tế vấn đề mà bọn họ nhắc đến không phải là một.
Sáng sớm hôm sau, trong cơn giận dữ, lần thứ hai Thân Giác đá Sư Tễ lăn xuống giường. Tuy rằng Sư Tễ có hơi đỏ mặt một xíu, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. May quá, hôm nay không bắn ra ào ạt.
Hôm qua nhất định là do y nghẹn quá lâu.
Cũng may là không quá hai ngày, bọn họ đã đến được kinh thành. Vừa đến kinh thành, loan giá của Thân Giác đã được đưa thẳng vào hoàng cung, còn Ôn Ngọc Dung và Sư Tễ thì được đưa về phủ.
Nửa tháng kế tiếp, bọn họ không hề được triệu tiến cung, Ôn Ngọc Dung hỏi thăm từ chỗ phụ thân mới biết được, Thân Giác hồi kinh không được mấy ngày đã ngã bệnh, bệnh đến liệt giường. Đã mấy ngày nay mắt Thái Hậu đều sưng đỏ.
"Việt Trạch, ngươi đệ tấu sớ đi, chủ động tiến cung thăm bệ hạ." Thừa tướng nói.
Thân Giác sinh bệnh đã là chuyện thường, nhưng nhiều ngày nay cảm xúc của Đồng Mộng Nhi rất lạ, thậm chí lúc nghe bọn hắn thương thảo quốc sự nhiều khi còn thất thần. Ông có hơi nghi ngờ, sợ là Thân Giác không qua nổi mùa xuân này.
Nếu như vậy trước tiên phải phỏng đoán tâm tư của Đồng Mộng Nhi. Thân Giác không có con, vậy nhất định chỉ có thể tìm một kế tử từ hoàng tộc Thân thị mà thôi. Lại nói trong số nhi tử còn sống của tiên đế, hiện tại chỉ còn mỗi Vĩnh Vương đã phát điên. Vĩnh Vương có tới mấy hài tử, ngoại trừ trưởng tử có hơi ưu tú, các hài tử khác đều bình thường.
Chẳng qua chỉ sợ Đồng Mộng Nhi không nguyện ý nhận trưởng tử làm con nuôi, dù sao thì trưởng tử cũng đã mười sáu tuổi. Tiên đế vẫn còn mấy huynh đệ, hiện giờ mỗi người đều yên ổn ở đất phong, nhưng nếu biết Thân Giác băng hà, khó tránh khỏi sẽ nổi tâm tư.
Theo ý của thừa tướng, tốt nhất là nhận trưởng tử của Vĩnh Vương làm con nuôi, dù sao Vĩnh Vương cũng là nhi tử của tiên đế, nếu không phải hóa điên cũng không tới lượt Thân Giác ngồi ở vị trí kia lâu như vậy.
Ôn Ngọc Dung biết Thân Giác bệnh nặng, lại nghe thừa tướng nói vậy, trong lòng cũng đã tỏ tường ý tứ của phụ thân. Kỳ thật bọn họ cũng biết Thân Giác nhất định sẽ nhận con nuôi, bởi vì Đồng Mộng Nhi một mực không chịu tổ chức tuyển tú cho Thân Giác, hậu cung không có ai, làm sao sinh được hoàng tử?
Đây thật ra cũng là một trong những nguyên nhân văn võ bá quan chịu đựng cúi đầu trước mẫu tử Đồng Mộng Nhi. Bởi vì chỉ cần Thân Giác vừa chết, quyền thế trong tay Đồng Mộng Nhi nhất định phải giao ra, bọn họ vốn khinh thường xuất thân của Đồng Mộng Nhi, để hoàng quyền về lại tay chính thống, mới là chính đạo.
Năm đó thực ra thừa tướng muốn phò tá Vĩnh Vương đăng cơ, chỉ không ngờ là Vĩnh Vương lại phát điên, cho nên sau khi Ôn Ngọc Dung được phong là thư đồng của thiên tử, ông mới dặn dò Ôn Ngọc Dung nếu có thể trong lúc hầu hạ thiên tử hãy khéo léo thổi gió bên tai một chút, thuyết phục Thân Giác nhận Vĩnh Vương trưởng tử là con nuôi mới là cách tốt nhất.
Thế nhưng ý của Sư Hạo Nhiên lại không giống ông. Theo ông biết, Sư Hạo Nhiên càng xem trọng trưởng tôn của thân vương Kim Lăng Vương hơn.
Nói đến cũng thật đáng thương, hai mẹ con Đồng Mộng Nhi ở trong mắt văn võ bá quan cùng lắm cũng chỉ là mộc hầu y quan, ỷ vào sự sủng ái của tiên đế mới có thể ngồi trên long ỷ. Không ai chờ mong xem bọn họ có thể ngồi bao lâu, chỉ hy vọng trước khi bọn họ ngã xuống thì đừng làm nhiễu loạn đến giang sơn Đại Ngụy.
......
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngọc Dung lập tức dâng tấu sớ, đến xế chiều hắn mới được phép tiến cung.
Hắn được dẫn tới tẩm cung của Thân Giác, còn chưa kịp hành lễ đã nghe thấy phía sau bức rèm che truyền đến tiếng động.
Đồng Mộng Nhi đi ra từ phía sau bức rèm che, "Ôn Ngọc Dung, ngươi tới thăm Giác Nhi sao?"
Ôn Ngọc Dung xốc y phục, quỳ xuống đất, "Vi thần bái kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Hắn hơi dừng một chút, "Vi thần thân là thư đồng của bệ hạ, lâu nay lại không có dịp làm tròn chức trách này, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn. Mấy ngày gần đây lại nghe nói bệ hạ lâm bệnh nhẹ, cho nên mới lớn mật đệ tấu sớ thỉnh an, hy vọng có thể vì bệ hạ, vì Thái Hậu góp chút sức mọn."
Đôi mắt Đồng Mộng Nhi quả nhiên sưng đỏ giống như lời thừa tướng nói, dường như cả lớp phấn son cũng không che được, ưu phiền hằn rõ trên dung nhan, mười phần tiều tụy.
"Quả là một đứa trẻ biết săn sóc, biết đau lòng cho chủ tử. Ngươi vào thăm Giác Nhi đi."
Bà nhắc đến tên Thân Giác, đôi mắt càng đỏ hơn, cung nữ bên cạnh vội vàng dìu lấy bà, "Thái Hậu, hôm nay người còn chưa ăn một chút gì, như vậy thân thể làm sao mà chịu được? Vạn nhất như bệ hạ tỉnh lại, người lại đổ bệnh thì phải làm sao bây giờ?"
Đồng Mộng Nhi thở dài một hơi, vỗ vỗ tay cung nữ, "Ngươi nói có đạo lý, ai gia phải thật khỏe mạnh, bằng không lúc Giác Nhi tỉnh lại phải làm sao bây giờ?"
Bà được cung nữ đỡ ra ngoài, trong cung điện chỉ còn lại Ôn Ngọc Dung và một cung nhân ở lại hầu hạ.
Ôn Ngọc Dung đứng dậy, chậm rãi đi tới bức rèm che, tay hắn hơi dừng một chút, mới vươn tay vén rèm châu lên. Phía sau bức rèm che, có một người đang nằm trên giường, Ôn Ngọc Dung đến gần, mới nhìn kỹ được đối phương.
Vừa nhìn kỹ, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ.
Nửa tháng trước, Thân Giác còn tính là khỏe mạnh, làm sao mà chỉ mới nửa tháng trôi qua, cậu lại thành ra cái dạng bệnh đến trơ xương như thế này?
Gương mặt không có chút thịt nào, sắc môi thì xanh tím, nếu không phải hắn biết Thân Giác còn sống, chắc sẽ tưởng người đang nằm ở đây chỉ là một thi thể.
Ôn Ngọc Dung nhẹ hít sâu một hơi, mới đứng ở mép giường, định thần nhìn đối phương, một lát sau, hắn hơi khom lưng, nhẹ giọng gọi: "Bệ hạ?"
Gọi liên tục vài tiếng, cũng không thấy người trên giường có phản ứng.
Ôn Ngọc Dung nhìn ra ngoài rèm châu, thấy lờ mờ dáng vẻ cung nhân đang đứng bên ngoài. Dường như cung nhân bên ngoài