Bị lăn qua lộn lại xoa nắn như thế, dù cho tâm tư Thân Giác có dày đặc gϊếŧ chóc thế nào đi chăng nữa cũng vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể để mặc đối phương bế mình lên.
Ngay cả quần áo cũng là Ôn Ngọc Dung mặc cho cậu, cung nhân chung quanh chỉ phụ giúp Ôn Ngọc Dung mấy chuyện vặt. Thân Giác không rõ tại sao cậu mới chỉ bệnh có hơn hai mươi ngày mà tất cả cung nhân xung quanh cậu đều nhất mực nghe lời Ôn Ngọc Dung?
Việc này có lẽ có liên quan đến Đồng Mộng Nhi, dù sao cũng chỉ có một mình Đồng Mộng Nhi mới có thể cho Ôn Ngọc Dung quyền lực bực này.
Tắm gội xong, đồ ăn cũng đã được chuẩn bị tốt, bởi vì cậu bệnh nặng vừa mới tỉnh, Thân Giác chỉ có thể uống chút nước canh. Ngay cả sức tự mình ngồi cũng không có, cậu chỉ đành mềm mại vô lực dựa vào trong lòng Ôn Ngọc Dung, uống từng thìa nước canh được hắn đưa tới bên môi.
Thân Giác đã chịu đủ khuất nhục ở bể tắm, bây giờ có đút canh cho cậu thì cậu cũng lười quản. Thôi, giờ cậu không có sức đấu với Ôn Ngọc Dung, vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức trước thì hơn.
Nhưng khi tới giờ ngủ, Thân Giác ngạc nhiên trơ mắt nhìn Ôn Ngọc Dung đang đứng cạnh giường mình cởϊ áσ tháo thắt lưng. Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu nhịn không được nữa mà phát tác, dùng sức quăng gối ngọc trên giường xuống đất.
Tiếng động lớn như vậy đánh động đến Đồng Mộng Nhi, bà được cung nhân nhanh chóng dìu lại đây.
"Bảo bối ngoan, con làm sao vậy? Ai dám chọc con giận hả?" Đồng Mộng Nhi vòng qua gối gọc bị ném xuống đất, liếc qua Ôn Ngọc Dung đang đứng cạnh giường mới ngồi xuống bên cạnh Thân Giác, ôn nhu vuốt ve gương mặt cậu.
Thân Giác nghiêng đầu, né tránh tay Đồng Mộng Nhi, cố sức nói: "Hắn......Tại sao hắn vẫn còn......ở đây?"
Đồng Mộng Nhi hiểu ý, bà quay lại nhìn Ôn Ngọc Dung, thấp giọng nói: "Ngọc Dung, ngươi đi ra ngoài uống một ngụm trà trước đi."
Ôn Ngọc Dung tuân lệnh lui ra ngoài.
Sau khi tất cả rời khỏi, Đồng Mộng Nhi mới quay lại nhìn Thân Giác, thở dài, "Con muốn trút giận tội gì phải quăng gối ngọc? Cái gối kia nặng như vậy, lỡ như tự làm chính mình bị thương thì biết phải làm sao?"
Dừng một chút, bà lại nói: "Mẫu hậu biết con không thích hắn, nhưng lúc đó con bệnh nặng như vậy, đều là hắn ở bên hầu hạ, hơn nữa...... Hơn nữa mẫu hậu đã làm chủ, thành hôn cho các con rồi."
Lời này giống như sét đánh ngang tai. Cậu không nghĩ tới bản thân chỉ mới hôn mê có hơn hai mươi mấy ngày, hết thảy mọi chuyện thế mà lại trở về quỹ đạo cũ, Ôn Ngọc Dung vẫn thành người của cậu trên danh nghĩa.
Có lẽ là do sắc mặt Thân Giác quá kém, Đồng Mộng Nhi có hơi lo lắng nói: "Bảo bối ngoan đừng nóng giận, mẫu hậu chỉ là vì muốn tốt cho con thôi, con xem hắn mới gả cho con có mấy ngày mà con đã tỉnh lại rồi. Còn có, việc này không nhiều người biết lắm, không ai dám khua môi múa mép đâu."
Lúc này Thân Giác cũng lấy lại tinh thần, cậu hiểu Đồng Mộng Nhi là bởi vì quá lo lắng cậu, dưới tình thế cấp bách cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cũng nay bà còn nhớ rõ là cậu không thích, cho nên cũng không giống như mấy đời trước gióng trống khua chiêng, cưỡng ép Ôn Ngọc Dung tiến cung, phong làm Phụng Quân.
Giờ ván đã đóng thuyền, cậu cũng không còn cách nào khác.
Thân Giác nghĩ, vẫn là nhìn về phía Đồng Mộng Nhi, "Mẫu......hậu, nhi thần...... không tức giận."
Lời nói còn chưa dứt, nước mắt Đồng Mộng Nhi đã rơi ra. Bà vội quay mặt đi, lấy khăn tay lau nước mắt, thấp giọng nói: "Mẫu hậu không cầu gì khác, chỉ cầu con sống thật khỏe mạnh là được. Muôn vàn tội lỗi cứ để một mình mẫu hậu gánh vác."
Thân Giác nghe vậy, vươn tay nắm lấy tay Đồng Mộng Nhi, "Người ... đừng khóc."
Đồng Mộng Nhi nín khóc mỉm cười, lắc đầu, "Mẫu hậu không khóc nữa, nghe lời bảo bối ngoan."
......
Sau khi Đồng Mộng Nhi rời đi một lúc thật lâu, Ôn Ngọc Dung mới tiến vào, hiển nhiên trước khi đi Đồng Mộng Nhi có căn dặn hắn gì đó.
Cung nhân đã dọn sạch mảnh vỡ của gối ngọc, cũng nhanh chóng cầm gối khác qua thay. Có điều hình như là sợ Thân Giác lại quăng gối xuống đất, lần này thay bằng một cái gối tơ vàng mềm mại.
Các cung nhân lui ra sau thổi tắt hơn phân nửa nến trong tẩm điện, chỉ để lại hai ngọn nến trên bàn, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi.
Trong điện chỉ còn lại Thân Giác và Ôn Ngọc Dung.
Ôn Ngọc Dung nhìn Thân Giác, một lát sau, hắn quỳ gối trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Vi thần biết bệ hạ không chào đón vi thần, nhưng Thái Hậu có lệnh, vi thần không thể làm trái được, chờ thân thể bệ hạ khỏe hơn một chút, vi thần sẽ tự động xin từ chức."
Thân Giác nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, trong đầu xuất hiện rất nhiều kí ức, thậm chí bắt đầu đối lập với mấy đời trước đây. Mấy đời trước khi Ôn Ngọc Dung nhìn cậu lúc nào cũng luôn khẽ mỉm cười, tựa như không có một chút ưu sầu nào, Thân Giác ở cạnh Ôn Ngọc Dung mới cảm thấy như có được một thoáng an bình.
Nhưng sau khi cẩn thận hồi tưởng lại, cậu lập tức nhận ra mấy đời trước Ôn Ngọc Dung căn bản là không muốn có quá nhiều tiếp xúc thân mật với cậu. Cậu vừa chạm vào tay hắn, Ôn Ngọc Dung sẽ như vô ý tránh đi.
Tiếc là lúc đó cậu cho rằng đối phương chỉ đang thẹn thùng.
Một đời này Ôn Ngọc Dung hình như có chút thay đổi, tại vì sao? Thân Giác thấy hơi khó hiểu, nhưng đôi khi chỉ một chuyện nhỏ thôi đã có thể thay đổi rất nhiều chuyện lớn khác.
Mấy đời trước Ôn Ngọc Dung chỉ vì một đạo thánh chỉ mà bị ép tiến cung, mà trước đó trong ấn tượng của hắn Thân Giác còn là một tên bạo quân ốm yếu. Mọi người đều biết hắn là người xung hỉ cho hoàng đế, ngầm nói không biết bao nhiêu lời khó nghe.
Trong yến hội Ôn