"Bà đừng tới đây ha, lại đến nữa tui phun bà a!"
Ở phía sau đình viện, tay áo T-shirt của Thi Hải xỏ vào quần đùi, cầm ống nước Đinh nữ sĩ đưa tưới nước cho dưa nhà trồng.
Lục Mễ Tuyết cách đó không xa hi hi cười, "Cậu đang tắm rửa cho chúng nó hả?"
"Mắc mớ gì đến bà?" Mặt Thi Hải âm trầm, bên trong tiểu thuyết của hắn mới tăng thêm một con khỉ đáng ghét, giống một con Tiểu Cường đánh mãi không chết, còn thích dính vào bên người nam chính, cư nhiên còn rất được độc giả hoan nghênh?
"A, không có chuyện gì." Lục Mễ Tuyết cười híp mắt.
Thi Hải trắng mắt nhìn nàng ta.
Đường Chu từ bên trong đi ra, "Mễ Tuyết, chị sửa xong văn em viết rồi."
"Đường tỷ tỷ, chị cảm thấy Thi Hải nhiều lúc thật sự rất đáng ghét hay không?" Mễ Tuyết gọi Đường Chu.
". . ." Đường Chu không muốn tham dự cái đề tài này, chỉ cười cười.
"Cậu ta cũng chỉ là ỷ vào trưởng thành đẹp trai đúng không?" Mễ Tuyết nói.
"Dù sao cũng so với bà đẹp hơn!" Thi Hải nói.
"Ha ha, cái kia không chắc, tui cũng đẹp mà!" Mễ Tuyết cười ha ha.
Thi Hải lại nghĩ đến mắt trắng dã, tóc Lục Mễ Tuyết so với hắn còn ngắn hơn, ăn mặc quần đùi phóng khoáng, áo thun ngắn rộng, một chút hương vị con gái cũng không có. Hắn mới sẽ không nói rõ ra, vừa nói ra khỏi miệng liền muốn kéo nữ quyền ra – con gái thích mặc gì là quyền lợi của nàng. Vậy ta thích dáng dấp gì cũng là quyền lợi của ta đi!
Đường Chu phát hiện hai người này có một loại phương thức ở chung hài hòa quỷ dị, cũng coi như là tường an vô sự.
"Khí trời tốt như vậy, tui muốn cởi xe đạp." Mễ Tuyết nghĩ gì là làm đó, từ trong nhà kho dời một cái xe đạp đi ra, "Oa, bao lâu không ai cởi, nhiều bụi như vậy, cậu tới giúp tui rửa một chút."
"Sao bà phiền vậy a?" Thi Hải ngoài miệng nói thế, nhưng vẫn cầm ống nước cọ rửa xe đạp, "Bà cũng không biết cởi xe đạp."
Mễ Tuyết nháy mắt mấy cái, "Tui học rồi a!"
Nàng nói là nói như vậy, đợi lát nữa ở trong viện thử lái lại xiêu xiêu vẹo vẹo, còn rít gào về phía Thi Hải cầu viện, "Đỡ tui, đỡ tui. . ."
"Oa! Thi Hải, Thi Hải, cứu mạng cứu mạng!" Một bên gọi một bên cười, Thi Hải bất đắc dĩ đỡ chỗ ngồi ở phía sau xe đạp, "Bà cũng quá phiền!"
Đường Chu nhìn tương tác của hai người bọn họ một hồi, hình như phát hiện một chút dấu hiệu gì.
"Làm sao vậy?" Thi Từ từ phía sau đi tới.
Đường Chu quay đầu cười cười với nàng.
Đây là một lần hiếm thấy, Đinh nữ sĩ mang theo Pudding đi ra ngoài xem mắt, trong nhà chỉ còn bốn người bọn họ. Thi Từ liếc nhìn hai người đang đùa giỡn, bất đắc dĩ cảm khái, "Cô cảm giác đang giữ trẻ ghê."
Lời này vừa mới nói xong, nàng phát hiện Đường Chu nhìn về phía nàng, ánh mắt không cần nói cũng biết.
"Đương nhiên, là chỉ hai người bọn họ." Thi Từ chỉ chỉ Thi Hải cùng Lục Mễ Tuyết.
Đường Chu cười lên. Thi Từ phát hiện số lần nàng nhìn thấy Đường Chu cười càng nhiều, lại càng nghĩ nhìn thêm mấy lần.
Đường Chu nói: "Bọn họ thật đáng yêu. . ."
Đơn giản, mang một chút tùy hứng muốn làm gì thì làm, một chút kế vặt của tuổi trẻ lại không ảnh hưởng toàn cục cùng do dự, đây mới thực sự là thanh xuân có sức sống của người trẻ tuổi đi, so với hai người bọn họ, tâm thái của cô quá già rồi.
"Ừ, cũng liền là như vậy đi. . ." Thi Từ miễn cưỡng trả lời.
"Có lúc. . ." Đường Chu dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Có lúc em rất hâm mộ bọn họ. . ."
Thi Từ nhìn cô chăm chú, chờ cô nói tiếp.
Ước số cảm xúc trong lời nói trong lòng Đường Chu có một hai giây muốn thả lỏng bên trong đầu óc mình, có thể chỉ mất công nói ra câu nói này, chúng nó liền ngừng chiến tranh, ". . ."
"Hâm mộ bọn chúng cái gì?" Thi Từ không muốn buông tha cơ hội lần này, "Bọn chúng cũng là trẻ tuổi đi, nhưng thứ tuổi tác này không thể cân nhắc hết mọi tiêu chuẩn, tuổi trẻ đúng là chứng minh tất cả đều có thể làm được, có thể rất nhiều người ở độ tuổi này của cô bắt đầu sẽ hâm mộ, sẽ đố kị. . ."
Thi Từ khẽ mỉm cười, "Nhưng cô sẽ không "
Đường Chu cười: "Cô đương nhiên sẽ không "
Cô ở trong tuổi này đều là ưu tú nhất, tự tin nhất, cũng là. . .
Đường Chu ngước mắt nhìn Thi Từ nghiêng mặt.
Đẹp nhất.
Sóng mắt Thi Từ ôn nhu dụ dỗ cô nói chuyện, "Em còn chưa nói hâm mộ bọn chúng cái gì đâu?"
Đường Chu: "Em. . ."
Thi Từ nhìn Thi Hải cùng Đường Chu, "Em cũng trẻ tuổi giống như bọn chúng, mà bọn chúng gộp lại cũng không có đẹp như em. . ."
Đường Chu sững sờ nhìn nàng, ánh mắt giống như đứa nhỏ đột nhiên bắt được kẹo lại không biết xử lý như thế nào, Thi Từ phảng phất dừng lại, lại phảng phất không có gì, nàng kết luận, "Cho nên không có gì hay để hâm mộ bọn chúng hết."
Đường Chu dời tầm mắt đi chỗ khác, cúi đầu nhìn giày của mình, mặt giày có vài tia nắng đang nhảy nhót, "Em hâm mộ bọn họ. . ." Không chỉ là tâm thái của bọn họ, cũng hâm mộ bọn họ có gia trưởng khoan dung tất cả hành vi tùy hứng, cô đã không còn có được.
Cô không thể nói, cô không có cách nào nói cái này.
"Em hâm mộ bọn họ có chị