Tòa nhà Hậu Đức cách tòa nhà Nghi Tu mà Đường Chu ở một đoạn, Thi Từ cũng không lập tức lái xe.
Đường Chu từ vừa nãy liền không biết nên nói cái gì, đề tài mà cô chưa quen thuộc thì bình thường cô sẽ không tham dự. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô cùng Thi Từ hình như cũng không có nhiều chuyện để nói, thực tế các cô không hiểu rõ nhau bao nhiêu, vô luận từ phương diện nào mà nói, cô cùng Thi Từ cách biệt quá xa.
"Muốn đi xem không?" Cô nghe được Thi Từ hỏi mình.
Đường Chu sửng sốt một chút, "Đi cửa hàng của cô sao?"
"Ừ, lầu một là nơi uống rượu, sẽ hạn chế số người, cho nên không có ầm ĩ như vậy, lầu hai là nơi bình thường mấy người bạn của cô tụ hội, nếu như là mùa đông có tuyết rơi, còn có thể xem tuyết." Thi Từ nhìn cô nói, "Nếu như em cảm thấy hứng thú, lần sau có thể dẫn em đi xem thử."
Nếu như là cửa hàng của người khác, Đường Chu không có hứng thú.
Nếu như là người khác mời, Đường Chu nhất định từ chối.
Nhưng đây là Thi Từ, Đường Chu chỉ suy tính một giây, gật đầu, "Được ạ."
Thi Từ nở nụ cười, lúc này mới khởi động xe lái về phía tòa nhà Nghi Tu.
Ban đêm Nam trong sân trường, hương hoa quế càng nồng, còn có vài tán cây bạch quả ban ngày màu xanh, bị đèn đường chiếu vào cũng trở nên vàng óng đẹp đẽ, mà một phần không bị chiếu kia ẩn ở trong bóng tối, càng thần bí, nhưng mà mùi hương càng thơm ngát.
Đường Chu nhìn bóng xe Thi Từ đi xa, hít một hơi gió đêm tràn đầy mùi hoa quế, lúc xoay người, nghe được một tiếng kêu, cô dừng lại, lại cẩn thận nghe một chút, là một tiếng mèo kêu cực kỳ yếu ớt.
Đường Chu men theo tiếng mèo kêu yếu ớt này đi qua, vòng qua vườn hoa ở cửa ký túc xá, đi tới một bụi cây, bước qua.
Phía sau bụi cây, một con mèo xám trắng bẩn thỉu đang cuộn mình lại,
Rất nhỏ bé gầy gò, chân trái máu me nhầy nhụa.
Nhìn thấy Đường Chu ngồi chồm hỗm xuống, nó mở một đôi mắt to màu xanh lam long lanh nước, như muốn nói chuyện với cô.
"Em bị thương rồi." Đường Chu kéo dây kéo xuống, cởi áo khoác sweater trên người xuống, "Chị xem một chút có được hay không?" Cô dè dặt ghé sát vào, đưa tay cánh tay sờ sờ đầu mèo con, mèo con vô cùng đáng thương "meo" một tiếng, Đường Chu mới nhẹ nhàng nâng chân trái của nó lên, không ngờ tới móng vuốt của nó tàn nhẫn cào một phát lên tay cô.
"Ai. . .", Cô nhẹ kêu lên, không có rụt tay lại, dùng áo khoác rất nhanh túm lấy mèo con.
Làm sao bây giờ? Bước thứ nhất phải làm sao? Nên đưa bệnh viện, đến bệnh viện thú cưng gần đây?
Đường Chu mau mở bản đồ Cao Đức ra.
Ngồi xe bus tới còn kịp sao?
Con mèo con rất nhỏ, ở trong hai bàn tay cô có nhiệt độ ấm áp, có thể là mèo hoang bị vứt bỏ, nếu như cô bỏ mặc nó, sẽ không có người quan tâm đến nó.
Lúc Thi Từ nhận được điện thoại của cô, Đường Chu hẳn là đang chạy, thở hổn hển, nói chuyện cũng đứt quãng. Thi Từ nghe xong, lúc này lập tức nói: "Trực tiếp tới nhà của cô."
Cúp điện thoại xong, Thi Từ đi qua mở cửa, đồng thời gọi điện thoại cho Đinh nữ sĩ, "Đinh nữ sĩ, mẹ có quen biết bệnh viện thú cưng nào ở gần Nam đại hay không? Có quen biết bác sĩ hay không?"
"Con còn dám nói nữa sao, bởi vì con và bác sĩ Dương kia xem mắt không thành công, mẹ phải thay đổi bệnh viện. . ."
"Bác sĩ Dương?" Thi Từ cũng không nhớ tới đó là người nào, nàng cũng không cố gắng nhớ lại, "Đến cùng có hay không? Đinh nữ sĩ, hiện tại con có việc gấp."
"Được được được, cách Nam đại tương đối gần a, có một cái. . ."
Lúc Đường Chu đến trước cửa, Thi Từ cũng vừa gọi điện thoại xong, "Vâng, biết rồi."
"Thi giáo sư, " Đường Chu có chút thở dốc, "Xin lỗi, em tạm thời không nghĩ ra biện pháp khác. . ."
Thi Từ bởi vì câu "xin lỗi" này của cô khẽ cau mày, liếc mắt nhìn cái đống bẩn thỉu cô đang ôm kia, quét đến mu bàn tay của cô, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay nắm cổ tay cô, "Bị cào?"
"A. . . Vâng. . ." Lúc này Đường Chu mới phát hiện ra tay của mình có ba vết cào, cũng rất sâu, vết máu vẫn chưa hoàn toàn khô, hơi nhức nhối, "Sẽ không sao. . ."
Thi Từ trực tiếp ôm lấy mèo con đặt trên ghế sô pha, lần thứ hai kéo cổ tay cô đi vào trong.
". . . Mèo thì sao?" Đường Chu lo lắng quay đầu lại, con mèo vùi ở trong áo khoác chỉ kịp phát ra một tiếng kêu không tồn tại cảm giác gì.
". . . Em quan trọng hơn, " Thi Từ kéo cô đến nhà bếp, mở vòi hoa sen, kéo mu bàn tay của cô xả nước.
"A. . ." Đường Chu đau đến vặn lông mày, tay run rẩy.
"Nhịn một chút." Lông mày Thi Từ cũng nhăn, một cái tay khác rất tự nhiên nâng tay cô lên. Tay Thi Từ so với cô còn lớn hơn một chút, ngón tay nhỏ dài hơn so với cô, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa đeo nhẫn, có một loại mềm mại ấm áp vô cùng.
Một giây sau, điểm ấm áp này tạm tách khỏi tay cô, rất nhanh lại trở về, cầm xà phòng tới, nắm chặt tay cô.
"Nhịn thêm một chút, vết thương này quá sâu, còn chảy máu."
Đường Chu còn chưa hiểu lời này của Thi Từ là ý gì, chỉ biết là Thi Từ cách cô rất gần, nàng cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo thiếp thân ngắn tay mỏng manh, cô có thể cảm nhận được thân nhiệt của Thi Từ, ngửi được mùi của nàng.
"Ai, a. . . Hiss hiss. . ." Một trận đau nhức kéo tới.
Thi Từ đẩy vết thương của cô ra, dùng xà phòng tẩy vết thương, dùng bọt biển cọ rửa, không ngừng lặp lại quá trình này.
"Kiên nhẫn một chút, phải tận lực đem mỗi một tấc đều tẩy sạch. . ." Thi Từ ôn nhu nói, "Thi Hải khi còn bé cũng bị mèo hoang cắn qua. . . Đừng sợ đừng sợ. . ."
Đường Chu đau đến muốn chảy nước mắt, nốt ruồi lệ cũng run rẩy theo, như giọt nước mắt điềm đạm đáng yêu vậy.
Thi Từ không nhịn được từ phía sau ôm cô, Đường Chu ở ngay bên trong cánh tay của nàng, giống như con chim nhỏ mềm mại yêu kiều run rẩy.
Thi Từ đột nhiên có chút thất thần, một bên gò má của nàng ở ngay sau gáy Đường Chu, hầu như có thể cảm nhận được cái cổ non mềm trắng như tuyết kia, còn có cổ áo T-shirt theo hơi thở chập trùng của cô hạ xuống, mang theo đường cong nhiệt độ.
Làn nước óng ánh không ngừng từ vòi nước chảy ra, chảy qua bàn tay đan xen của các nàng.
"Phải mất bao lâu nữa?" Đường Chu nhịn đau hỏi.
Thi Từ đúng lúc bóp lấy tâm tư phân tán của mình, "Ít nhất phải 15 phút nữa." Nàng nói chuyện dời đi sự chú ý của Đường Chu, "Sau đó chúng ta đưa nó đi bệnh viện, em không cần lo lắng. . ."
Nàng không có theo sát Đường Chu gần như vậy, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại kia của cô gái trẻ