"37. 5 độ."
Thi Từ thay quần áo xong, bày giường ra sẵn.
Trên ghế salông, Thu Thu cùng mèo Thu Thu cùng nhau ngủ say. Nàng cầm máy đo thân nhiệt đo nhiệt độ của Đường Chu, còn có chút sốt nhẹ. Cô bé khép chặt hai hàng mi, hô hấp nhẹ nhàng, thuốc cảm mạo phát huy tác dụng, cô ngủ say sưa, sợi tóc đen mềm mại dán vào ghế sô pha, trên người đắp áo khoác lông vũ, cổ tay trắng nõn mịn màng không tới một nắm tay xếp chồng lên nhau.
Có cái đầu tròn tròn lông xù ở trong lòng cô chui ra, nguyên lai con mèo Thu Thu này đang giả vờ ngủ. Thi Từ ôm nó ra, mèo Thu Thu còn muốn kháng nghị, Thi Từ xuỵt một tiếng, "Đừng kêu mà, ngày mai ăn cá hộp mà mày thích nhé."
Lỗ tai của mèo Thu Thu giật giật, móng vuốt quơ quào trên không trung, meo một tiếng.
"Tao coi như mày nghe hiểu, phải ngoan nha." Thi Từ xoa xoa đầu của nó, trước khi nó tiến đến làm nũng, đem nó nhét vào ổ mèo.
Thi Từ đẩy áo khoác lông vũ ra, bế Đường Chu lên.
Cô cũng không nặng, áo ngủ nhung màu san hô khiến cho lúc ôm lấy cô có cảm giác mềm mại như tơ lụa. Thi Từ một đường ôm cô vào phòng ngủ, con chim nhỏ này vô tri vô giác nép vào trong ngực của nàng, mái tóc tuyệt đẹp dán vào trên ống tay áo của nàng, theo động tác Thi Từ đặt cô lên giường, mấy sợi tóc tuột xuống, lưu lại dấu vết lưu luyến không rời trên không trung.
Thi Từ giữ lại một chiếc đèn tường tối màu, nằm xuống một bên giường còn lại.
Lần trước ngủ cùng giường với người khác là lúc nào?
Nàng không nhớ rõ lắm.
Từ khi Kiều Toa mất, nàng rất ít qua đêm cùng hai cô người yêu tiếp theo, cũng không có nhiều kinh nghiệm ở chung cùng các nàng.
Nói như vậy, quy trình yêu đương không phải là như thế. Trước tiên tiếp cận, hôn, hẹn hò, lại cùng giường. Bất quá cùng với Đường Chu, khả năng không có quy trình cố định.
Thi Từ nhìn khuôn mặt của Đường Chu lúc ngủ, sắc đèn vàng nhạt rọi xuống, bao phủ lên các nàng, trên người đổ xuống một khối bóng tối lớn, mà đường nét khuôn mặt của cô gái trẻ vô cùng rõ ràng đáng yêu, như một đóa hoa trên bức tranh sơn dầu nổi tiếng.
Gần như vậy, có thể nhìn thấy những chi tiết nhỏ bé mà bình thường không thấy.
Thi Từ tới gần, hôn một cái lên trán của cô, hôn một cái lên đóa hoa của nàng.
Hôm sau Đường Chu tỉnh lại, chỉ có một mình cô, gian phòng u ám, chỉ có ánh sáng trên đèn tường, không biết mấy giờ rồi, không biết đang ở nơi nào.
Giường rất thoải mái, cô chưa bao giờ ngủ qua cái giường thư thái như vậy, cái đệm này cực kỳ phù hợp với cột sống của cô. Cô dụi dụi con mắt, đánh giá bốn phía. Trang trí đơn giản, hợp tình hợp lý, lại có chút hoa lệ.
Đầu giường có dán một tờ ghi chú, "Cô đến trường, đã giúp em xin nghỉ rồi, trong nhà bếp có nồi cháo, ăn xong nhớ uống thuốc."
Đường Chu vén chăn lên, dưới chân chạm tới thảm trải sàn mềm mại, cầm theo tờ ghi chú.
Đây là phòng ngủ của Thi Từ. Bên trong có đốt nến thơm, lưu lại khí tức của hoa oải hương.
Đường Chu đứng dậy, giẫm lên thảm trải sàn, kéo rèm cửa sổ ra, trời bên ngoài là âm u, mưa bụi mưa phùn đổ xuống.
Cô đi vào phòng vệ sinh, bên mép bàn rửa mặt có bàn chải đánh răng chưa mở ra, cốc, một bộ quần áo ngủ xếp rất chỉnh tề, còn có. . . Quần lót sạch sẽ, cùng với một tờ ghi chú mới, "Tối hôm qua nửa đêm em ra mồ hôi, mau tắm đi. Quần áo đều là sạch sẽ."
Đường Chu cắn môi dưới, gò má bỗng dưng nóng lên.
Áo ngủ bằng bông rất thoải mái, trên bộ đồ màu hồng nhạt có hình vẽ màu đỏ, Đường Chu cho rằng là cánh hoa, nhìn kỹ mới phát hiện là từng hình vẽ heo mập nho nhỏ đáng yêu. Cổ áo không thấp, chỉ là tối hôm qua cô mặc áo ngủ đi ra ngoài không mặc nội y, hiện tại trống rỗng có chút không quen.
Đường Chu đi tới nhà bếp, bên trong nồi quả nhiên cháo nóng, là cháo thịt nạc. Trên bàn ăn đặt sẵn thuốc của cô.
Cái gì Thi Từ cũng đều thay cô nghĩ trước rồi.
Đường Chu ăn cháo, đi tới máy uống nước của Thi Từ. Màu xanh matcha, là một máy uống nước đắt tiền trên mạng, cái màu này là màu phiên bản giới hạn, nước ấm giữ ấm ở 60 độ, thích hợp cho cô uống thuốc.
Còn có một tờ ghi chú, "Sốt nhẹ phải uống nhiều nước."
Đường Chu lẳng lặng ngẩn ngơ tại chỗ một lát, trong tay cầm ba tờ ghi chú của nàng, kiểu chữ hơi thảo, lại rất ưa nhìn.
Nước đổ vào cốc phát ra tiếng chảy cuồn cuộn, trái tim của cô cũng theo đó nóng lên.
Sau khi Thi Từ tan lớp bị sinh viên vây quanh giữ lại, làm trễ một ít thời gian, nàng bỗng nhớ ra gì đó lại hỏi, "Gần đây có phải là có một tiệm súp XX không?"
Bọn sinh viên vừa nghe liền biết là tiệm nào, còn có người xung phong nhận việc dẫn đường cho nàng.
Thi Từ không thường đi đến các cửa hàng xung quanh trường học, che dù, ở trong mưa đi tới cửa tiệm, vừa nhìn đến là một hàng dài, nàng nhìn thấy những đầu người đông nghịt liền ngẩn người.
Nàng thực sự quá mức gây chú ý, không ít sinh viên xếp hàng quay đầu lại liên tiếp tập trung con mắt về phía nàng.
Đằng trước có hai vị nữ sinh nhận ra nàng, nhất thời nói nhỏ trao đổi một hồi, mới chạy đến trước mặt nàng, "Thi giáo sư, cô muốn mua cái gì, chúng em ở đằng trước, chúng em mua giúp cô."
Không phải là sinh viên của nàng, Thi Từ không nhận ra, nàng cười một hồi, "Các em là?"
"Chúng em là khoa kinh tế học chính quy năm thứ ba lớp 1, có lẽ cô không nhận ra chúng m, cô đến xếp phía trước chúng em đi, không phải chờ quá lâu, sắp đến lượt chúng em rồi."
Nếu như thường ngày nàng nhất định sẽ khéo léo từ chối, nhưng là hôm nay, con chim nhỏ kia còn ở nhà chờ nàng, nàng phải mau trở về.
Hiện tại nàng quyết định thật nhanh, cười nói: "Cám ơn các em, vậy thế này đi, các em cùng dãy bạn học ở phía sau liền do cô mời khách nhé."
Bọn sinh viên ồ lên, trên trời rớt xuống bữa cơm trưa miễn phí, "Oa!" Hết sức vui vẻ còn cấp tốc nhường ra cho nàng một con đường.
"Cho tôi một phần. . ." Thi Từ xem thực đơn trên tấm bảng gỗ, "Súp gà đen, còn có súp gà hạt dẻ. . ."
Cái món súp vịt trà nấm lần trước kia nàng thật sự ăn đến phát sợ.
Thời điểm nhân viên cửa hàng múc canh cho nàng, Thi Từ "ơ" một tiếng, "Tiệm của cậu là loại hộp súp một lần này sao?"
"Cũng có cái lớn hơn một chút, bất quá phải thêm hai đồng." Nhân viên cửa hàng nói.
Thi Từ hơi động lòng, "Vậy thì thêm đi, lấy hai cái."
Nhân viên cửa hàng thoải mái đáp ứng, nhanh nhẹn từ bên trong cầm hai hộp súp dùng một lần đi ra.
Thi Từ vừa nhìn thấy, trong lòng liền nói quả nhiên là thế. Trong giây lát này loại cảm giác tự đa tình liền xông tới, nàng câu môi cười lên, trong ngày mưa dầm ướt lạnh này, trong ánh mắt của nàng tựa như lóe ra ánh mặt trời.
Tâm tình của nàng phi thường vui vẻ thanh toán tiền.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, "Cô giáo à, cô thật sự trả tiền cho mấy người phía sau a."
"Ừm, đúng vậy, tiền này dùng đến người nào mới hết thì phải xem duyên phận rồi." Nàng quay đầu lại cười nói.
Những người xếp hàng phía sau liền phát sinh một trận cười vang dội.
Thi Từ cầm hộp súp, lại hỏi: "Xin hỏi chỗ nào có bán cơm nắm?"
Trong tiếng cười đùa liên tục của đám người, bọn sinh viên trẻ cảm thấy thú vị, tranh nhau chen lấn trả lời.
Nhiệt độ hôm nay của Nam thành rất thấp, lúc Thi Từ trở lại mưa trở nên lớn hơn, nàng mang theo một thân ẩm ướt bước vào cửa.
Đầu tiên chạy đến trước cửa nghênh tiếp nàng chính là mèo Thu Thu, đi theo phía sau mèo Thu Thu chính là Thu Thu.
"Chậm chút." Thi Từ cười nói, cô gái trẻ rất hợp với màu hồng nhạt, tứ chi tinh tế, tóc mềm mại rũ xuống, che lên xương quai xanh trắng nõn.
Cảm giác có người nghênh tiếp thật không tệ.
Đường Chu tiến lên nhận đồ ăn trong tay nàng, túi trên tay nàng, Thi Từ nở nụ cười, mở tủ giày trước cửa ra, đổi giày.
Đường Chu đem túi cầm đến phòng ăn, mở ra xem liền ngây ngẩn cả người – súp và cơm nắm.
Thi Từ đã đi vào rồi, ngầm hiểu ý cười với cô, Đường Chu đối diện với ánh mắt của nàng, xấu hổ dời mắt đi chỗ khác.
Hai người ăn cơm trưa xong.
Đường Chu rót nước, nhìn thuốc lại do dự. Cuống họng không còn đau như trước, tinh thần cũng khá hơn một chút, chỉ là uống thuốc này cô liền mệt