Thi Từ nhẹ nhàng hôn lên môi cô một hồi, không lâu liền dừng lại, thời điểm nàng lui về phía sau Đường Chu còn chưa phản ứng lại. Cô sững sờ giơ tay sờ soạng cánh môi dưới của mình, tựa hồ còn đang tiêu hóa chuyện đã xảy ra vừa nãy.
Thi Từ sờ sờ tóc của cô, hỏi cô, "Cảm thấy chán ghét sao?"
Đường Chu đỏ mặt, chậm rãi lắc đầu.
Đôi mắt của Thi Từ lóe ra nụ cười, tiện tay vén sợi tóc của nàng ra sau tai, nghiêng người lại gần hôn cô, Đường Chu hơi mở to mắt, tựa hồ không nghĩ tới lại được hôn tiếp, cô lui về phía sau, né tránh, trái tim nhảy nhót ầm ầm, ". . . Em bị cảm."
"Sẽ lây nhiễm a. . ." Cô không kịp né tránh, lại bị Thi Từ hôn lên.
Tay của phụ nữ ôn nhu mạnh mẽ, đè xuống sau gáy của cô, dẫn theo chút hung hăng không cho phép phản kháng.
Lần đầu tiên Đường Chu cảm nhận được điểm ấy từ trên người Thi Từ, cô khẩn trương đến run rẩy, cô lui về phía sau một bước, Thi Từ liền tiến thêm một bước, đến lúc cô thân bất do kỷ ngã ra phía sau, trong lúc hoảng hốt đã bị Thi Từ ép ở dưới người, môi nàng cũng càng ngày càng sâu hơn.
Môi Thi Từ rất mềm, hơi thở của nàng ấm áp lại thơm ngát, không giống với động tác cơ thể của nàng, môi lưỡi của nàng ôn nhu linh xảo, từng chút một cướp đi hô hấp của cô.
Đường Chu choáng váng đến lợi hại, Thi Từ chậm rãi giúp cô thả lỏng, ở trên môi cô nỉ non, "Chị không sợ bị lây nhiễm. . . Chị muốn hôn em đã lâu rồi."
Gò má Đường Chu đỏ lên, hô hấp dồn dập, viền mắt hiện ra chút hồng hồng, cất giấu thủy quang, tỉnh tỉnh mê mê, Thi Từ nhịn không được lại ngậm môi cô, "Ngoan, nhắm mắt lại."
Nụ hôn của Thi Từ vừa ôn nhu vừa cẩn thận, rất nhẹ rất nhẹ, như đôi cánh bướm chạm nhẹ lên mặt nước hồ yên tĩnh, nhẹ nhàng lướt qua, tiếp đến có vô số con bướm bay qua, thấm nước, đọng lại, lại lướt qua. Môi nhấp môi, liên tiếp không ngừng.
Đường Chu bởi vì khẩn trương mà hơi run rẩy, không dám mở mắt ra, như đang tiến đến trước một viễn cảnh kỳ lạ có không có màu sắc gì.
Cô vừa sợ hãi lại vừa say mê, hai tay vô thức nhéo qua nhéo lại, bàn tay Thi Từ lại gần, mềm nhẹ nắm chặt lấy cô, có một loại sức mạnh động viên kỳ dị.
Môi của người phụ nữ lướt từ môi cô chuyển sang gò má, mũi, con mắt, cuối cùng là đến cái trán, sợi tóc của cô.
Một loại thân mật rất thâm tình.
Cách hồi lâu, Đường Chu mới mở mắt ra, bị Thi Từ nhìn đến thẹn thùng, kéo chăn qua che mặt lại.
Thi Từ mỉm cười, kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ hồng hồng, cùng một đôi mắt tựa như sương sớm, Đường Chu lại càng thẹn thùng hơn, lại rụt vào trong chăn, sau một hồi giằng co vừa quỷ dị lại ấu trĩ, các nàng không hẹn mà cùng phù một tiếng, nhìn nhau mà cười.
Mưa bên ngoài tí tách tí tách, Đường Chu có một loại cảm giác an tâm trước nay chưa từng có, thuốc cảm mạo phát huy tác dụng, cô rất nhanh ngủ thiếp đi.
Đầu ngón tay trắng thuần của Thi Từ vuốt ve gò má của cô, hôn lên nốt ruồi của cô. Cái cảm giác này là lần đầu tiên, mặc dù cũng cảm thấy trái tim dập dờn, nhưng nhiều hơn là ấm áp, an tâm, vui sướng.
Thi Từ cũng nằm xuống bên người cô, dự định cùng cô ngủ một giấc.
Khi đó cùng Kiều Toa yêu đương, các nàng một tháng sẽ có một hai ngày ở cùng một chỗ, có lúc Thi Từ bận chuyện của mình, Kiều Toa ở phòng vẽ vẽ tranh, không quấy rầy lẫn nhau, đến khi người này hết bận mới đi tìm người kia. Cảm tình tốt như vậy, cuối cùng cũng đã về chầu tiên tổ.
Kiều Toa cùng với nàng như thế, là người rất chú ý cảm giác, thậm chí cô ấy so với nàng còn muốn lãng mạn hơn. Đến một ngày, cô ấy nói với Thi Từ: "Tiểu Từ, mình đối với cậu cũng không còn cảm giác yêu thích nữa." Lúc đó Thi Từ đã cảm nhận được tình cảm của hai người đã không thể đồng bộ, nàng muốn cứu vãn, nhưng là tuổi trẻ nóng tính, nàng lãnh đạm đáp lại cô ấy, "Mình cũng vậy."
Chỉ là Thi Từ không nghĩ tới, khi đó bệnh tình của Kiều Toa đã được chẩn đoán xác thực, là ung thư limpha tuyến dịch, tình huống đã đến mức không thể lạc quan hơn nữa.
Nàng không biết mình đã mang đến cho Kiều Toa bao nhiêu thương tổn rồi, nàng không dám nghĩ đến, cho dù sau đó các nàng làm bạn, cũng không thể trung hoà. Hai năm sau khi Kiều Toa tạ thế, nàng ở nước Mỹ, chỉ dám đọc sách, đem mình chôn trong sách vở, hết ngày dài lại đến đêm thâu, không có một khắc thả lỏng, đến năm thứ ba, nàng mới có tình yêu mới.
Đối phương tuy là người da vàng, cũng đã là nhập cư đời thứ ba, tác phong đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ của người phương Đông. Lúc Thi Từ ở cùng với nàng ta, chưa bao giờ sống chung, chưa bao giờ thảo luận chuyện tương lai, chỉ là một quãng thời gian quan hệ thân mật, sau ba tháng liền kết thúc một cách tự nhiên.
Đến Văn Văn nơi này, cũng chỉ là lưu lại một chút, Thi Từ không giữ nàng ta qua đêm, có lúc Văn Văn muốn ở lại, Thi Từ cũng sẽ không dấu vết nói sang chuyện khác, kiên trì đưa nàng ta trở về.
Thi Từ đã quen sống một mình, thậm chí có thể nói nàng hưởng thụ không gian một người, nàng giữ nguyên tắc của chính mình mà không cho phép người khác tiến vào không gian riêng tư của nàng, không nghĩ tới ở trên người Đường Chu, vấn đề này căn bản liền không tồn tại.
Cô bé này đến cùng có cái ma lực đặc thù gì đây?
Cô nằm ngay bên cạnh mình, gò má trắng mịn nhuộm một chút đỏ ửng nhợt nhạt, thân thể mảnh mai nằm trong lớp chăn đệm mà nàng thường nằm qua, trong không gian riêng thư thích nhất của Thi Từ đã lây dính hơi thở của cô, lại cũng không trở về như trước được, lại như lòng của nàng.
Cùng Đường Chu một chỗ, nàng có rất nhiều cảm xúc mà trước nay chưa từng trải nghiệm qua, cho dù kinh nghiệm phong phú như nàng, đối với cảm tình trước mặt cũng không phải hoàn toàn chắc chắn, điểm không chắc chắn ấy khiến cho nàng cảm thấy mới mẻ, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Câu chuyện đã bắt đầu, nàng vừa tự nói với mình không nên gấp gáp, lại không nhịn được muốn lật sang trang mới, xem đến kết cục của câu chuyện kia.
Quá không giống chính mình, lại không thể lừa mình dối người được.
Lại như việc hôn cô, dù cho trước đó từng có rất nhiều lần tưởng tượng qua, lúc chân chính hôn cô, vẫn là so với nàng tưởng tượng còn càng tốt đẹp hơn.
Trong lớp chăn đệm mềm mại, khí tức của con chim nhỏ này sạch sẽ trong veo,