Học kỳ mới bắt đầu không lâu, người ở phòng tự học sáng thứ bảy rất ít, khí trời lại rất tốt, không có ánh nắng mặt trời, cũng không âm u lạnh lẽo.
Trong phòng tự học rất sáng sủa.
Thi Hải nhìn cô gái trước mặt sau khi nghe hắn nói, ánh mắt run lên, mi đen hạ xuống, có loại ý tứ không muốn tiếp tục đề tài này.
Thi Hải ngượng ngùng.
Hắn biết gia cảnh nhà Đường Chu không tốt lắm, lời mới vừa rồi có thể làm cô ấy nghe ra bản thân đang khoe khoang gia thế hay không?
Hắn vội vàng nói: "Ý của mình là chút tiền này, còn có chuyện đụng xe này, chị mình không coi vào đâu hết, dù sao bà ấy đi làm đã nhiều năm, trong tay ngoại trừ hạng mục còn có nghề tay trái, đặc biệt giỏi kiếm tiền, không giống với chúng ta, cậu không cần để ý."
Cô gái vẫn cụp mắt đọc sách, thời điểm nghe được câu "không giống với chúng ta", cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chúng ta cũng không giống nhau."
Không giống nhau chỗ nào!
Ngoại trừ mình là nam, cậu là nữ.
Cũng chính là vì mình là nam cậu là nữ nên chúng ta mới thích hợp đó!
Thái Cực Âm Dương Bát Quái, xương sườn của Adam, một nửa linh hồn, tài tử khoa văn tuổi trẻ ngồi trước mặt nữ sinh mình ngưỡng mộ, trong đầu nảy lên đều là những cái ví dụ này.
Gia cảnh gì căn bản không quan trọng!
Chúng ta đều giống nhau!
Thi Hải vừa muốn mở miệng, trong giây lát lại nghĩ đến dưới chân mình đang giẫm lên đôi giày thể theo trắng Gucci năm ngàn tệ trở lên kia.
Tốt rồi, cái đề tài này xác thực không thể tiếp tục.
Đường Chu cầm sách lên.
Là sách thuần tiếng Anh "The Great Gatsby", mở ra, dựa theo ấn tượng về bản dịch tiếng Trung đã từng học qua trong đầu từng cái từng cái đối chiếu với bản tiếng Anh mà xem.
Một tờ chưa xem xong, Thi Hải đã cảm thấy đau đầu. Trừ bỏ những từ vựng quen mắt bản thân từng nhìn qua, những câu cú tiếng Anh này thực sự rất phức tạp.
Thế nhưng---
"Quyển sách này có thể cho mình mượn không?" Thi Hải mặt không đỏ tim không đập, "Mình xem qua bản tiếng Trung rồi, có chút hiếu kỳ với bản gốc."
Cớ là nhất định phải có! Hơn nữa còn phải vừa có chút rõ ràng lại không thể quá rõ ràng.
Cái đúng mực này rất chi là vi diệu.
Tiền Chung Thư tiên sinh từng nói, giữa nam và nữ, vấn đề mượn sách để học là rất quan trọng.
Có vay có trả, gặp lại không khó.
Nhưng mà Đường Chu cũng không hề ngẩng đầu lên, "Thật ngại quá, không thể cho cậu mượn, mình còn phải viết bài tập cảm tưởng."
Thi Hải: "..."
Chịu đựng! Cái đề tài này còn có thể cứu vớt được!
"Vậy chúng ta thảo luận một chút nhé, cậu biết quyển sách này từng được làm thành phim không?"
"Ừ, còn được đưa vào danh sách đề cử Oscar." Đường Chu lạnh nhạt nói.
"Mình cảm thấy Tiểu Lý Tử diễn thực sự có chút xốc nổi, bất quá Carey Mulligan rất đpẹ. Nội dung bộ phim là một giấc mộng phồn hoa, đáng tiếc giấc mộng này cuối cùng cũng vỡ..."
Thi Hải thao thao bất tuyệt, "Mình cảm thấy Tiểu Lý Tử diễn cũng không tệ, nhưng muốn lấy được giải Oscar xác thực còn thiếu một chút, giải Oscar diễn viên nam xuất sắc nhất có sức cạnh tranh lớn như vậy, so sánh mà nói, sức cạnh tranh giải diễn viên nữ lại không lớn như vậy, nếu như đụng tới mấy năm trước, không quá nhiều cạnh tranh, hẳn là có thể được chọn, ai, vận may của Tiểu Lý Tử chính là không tốt, cái bộ "Quãng đời hoang dã còn lại" kia của hắn..."
"Mình không thích Leonardo DiCarpio."
Đầu Đường Chu cũng không nhấc lên.
Thi Hải sững sờ, Đường Chu lại bổ sung, "Cũng không có chán ghét hắn, chỉ là không có cảm giác."
Cho nên...Lại không thể tán gẫu tiếp sao...
Thi Hải gãi đầu, "Vậy cậu thích vị diễn viên hay minh tinh nào?"
"Không có." Đường Chu lắc đầu, "Mình không theo đuổi thần tượng."
Thật khó mở đề tài a...
Thi Hải thấy cô một bên xem từ vựng, một bên viết tới viết lui trên giấy. Mới phát giác được là vở, nhìn kỹ lại là giấy viết bản thảo lớn. Cô ấy nhìn một từ vựng, đọc thầm, viết một lần, sau đó hình như tự đặt câu?
Vừa hẹn hò với hắn vừa học từ vựng?
Từ vựng so với hắn còn có mị lực hơn sao?
Trong lòng bạn học Thi Hải có điểm buồn bực, ngẩng đầu ngắm Đường Chu.
Cô ấy kẹp một cái kẹp tóc giữ tóc mái qua một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, ở dưới là hàng lông mày thanh tú, không giống những cô gái khác gọn gàng tinh mỹ, lông mày mọc có chút dày dặc, lông mi rất dài rung động nhè nhẹ, ở dưới có chút ánh sáng phản chiếu ra, đó là đôi môi dưới ánh mặt trời.
Thi Hải nhịn không được, cầm điện thoại di động lên chụp hình cô.
Chụp thêm vài tấm hình động, ảnh tĩnh không thể biểu hiện hết vẻ đẹp của cô.
Thi Hải nhớ Phương Tu Tề từng khuyên hắn, "Người anh em, cô ấy thực sự rất khó theo đuổi, cậu biết nữ sinh khoa ngoại ngữ từ trước đến giờ đều rất xuất sắc, khoa nào hệ nào không muốn theo đuổi nữ sinh khoa ngoại ngữ chứ? Ngoại hình Đường Chu như vậy vì sao còn độc thân, người thất bại trên tay cô ấy nhiều lắm, cô ấy chính là nhân duyên cạn, học kỳ này mới dần yên tĩnh lại, hay là cậu tự biết khó mà lui đi? Nam Nam cũng không coi trọng cậu nữa là."
Vẫn chưa tới lúc sơn cùng thủy tận đâu