Hội thảo giáo dục mỗi tuần một lần.
Thi Từ phát biểu xong, có điểm buồn bực ngán ngẩm. Nam đại là trường cũ của nàng, không thể không có cảm tình, thế nhưng đồng nghiệp xung quanh không phải là lớn hơn nàng, thì chính là khiến cho người ta cảm thấy tẻ nhạt, cho nên nhân duyên của Thi Từ với đồng nghiệp cũng chỉ bình thường thôi.
Nàng đến Nam đại năm đầu tiên, lớp học mà nàng đảm nhận liền không còn chỗ ngồi, thậm chí có không ít những người chuyên ngành khác chạy tới dự thính? Khi đó đang dạy "Giới thiệu vận trù học" cho sinh viên năm thứ ba hệ chính quy, nàng thường hay nói: "Làm sao? Đề này còn cần tính lâu như vậy à?"
"Cái này có gì khó, đáp án không phải đã ở đó rồi sao?"
"Nhìn cô làm gì? Cô rất là xinh đẹp, nhưng mà lời giải không có nằm trên mặt cô đâu."
"Vị bạn học kia, đem điện thoại di động giơ cao một chút, đừng có chụp cô xấu đi, khỏi cần mở app chỉnh hình."
...
Tiếng cười trong lớp liên tục vang lên, bọn sinh viên toàn bộ tiết học mắt đều có hình ngôi sao.
Thế nhưng đến học kỳ cuối cùng bọn họ liền không cười được nữa.
Chỉ mới năm đầu đã thu hút được rất nhiều sinh viên, kinh động đến cả hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là giáo viên hệ chính quy thời sinh viên của nàng, cười híp mắt chỉ điểm nàng, bảo nàng đừng quá nghiêm khắc, "Tiểu Thi Từ a, không phải tất cả sinh viên đều thông minh giống như các em. Em nên kiên trì chút."
"Bỏ chữ 'các' đi, cô giáo, người thông minh nhất chẳng lẽ không phải em sao?" Thi Từ ở trước mặt bà có chút không biết lớn nhỏ.
"Ha ha ha đúng đúng đúng." Lão giáo sư ngắm nhìn nàng, "Còn nữa, cũng không cần ăn mặc quá trẻ tuổi, dù sao em cũng là cấp bậc giáo viên a!"
Thi Từ nhún nhún vai không để tâm lắm.
Năm thứ hai dạy học nàng hơi buông lỏng một chút, nhưng sinh viên đến thính giảng nhiều hết mức, phòng học mà trường học an bài đều không ngồi đủ, còn một đám đứng đầy hành lang, còn có người cầm camera quay lại tiết dạy, chỉnh lý thành album video.
Đuôi mắt Thi Từ liếc qua một cái, "Tuy rằng cô rất đẹp, dạy cũng rất hay, nhưng cô không muốn nhìn thấy mấy thứ này trên internet đâu."
Cho nên những video này chỉ lưu truyền bên trong vườn trường Nam đại.
Cho nên nàng rất nổi danh ở Nam đại, cũng giống như cá gặp nước.
Nàng nhận được rất nhiều lời thổ lộ, đồng nghiệp, sinh viên, nam nhân, nữ nhân đều có.
Bất quá nàng không ăn cỏ ở gần hang, dù cho ngon miệng cũng không ăn.
Bất quá cũng không gặp được thứ cỏ nào ngon miệng.
Nàng thật sự không yêu thích việc mỗi tuần đều phải mở cuộc họp, mỗi lần mở họp đều thất thần, đặc biệt là ngày mai sẽ bắt đầu tiết Thanh Minh.
Nàng mở WeChat ra, lăn qua lăn lại lật tới lật lui nhắn tin với Thi Hải.
Một hàng chữ cuối cùng, "Cô ấy đều đã nói như vậy, em còn có thể như thế nào, chỉ có thể rời đi! Người huynh đệ kia của em nói cho em biết, ngoại trừ chờ đợi thì chỉ còn một biện pháp cuối cùng."
"Đó chính là nhận cô ấy làm chị gái nuôi, trước tiên rút ngắn khoảng cách, có chuyện tán gẫu lại nói."
Chơi cái trò anh trai mưa chị gái nắng này a......
Bài cũ.
Lúc đó Thi Từ chỉ nhẹ nhàng rên một tiếng, trả lời: "Chị cậu có một thằng em trai còn chưa đủ, cậu còn muốn kiếm thêm cho chị một đứa em gái?"
Đối thoại tới đây liền dừng, cũng không biết Thi Hải có phải thật sự đi nhận người ta làm chị gái nuôi.
Đầu ngón tay của Thi Từ hướng lên trên.
Dừng lại tại một cái video Thi Hải quay được.
Người trong hình nàng đã gặp qua hai lần.
Đầu ngón tay trắng nõn của Thi Từ dừng lại một chút, lại ấn vào.
Da rất trắng, thậm chí có chút trắng bệch ốm yếu. Tóc ngắn đen tuyền, cần cổ thon dài. Từ tóc mai đến cổ bị ánh mặt trời viền lên sắc vàng mỏng manh.
Mắt môi cúi xuống, nghiêm túc học tập, căn bản không chút để ý đến Thi Hải ngồi đối diện.
Đúng là khó theo đuổi a!
Liên tục mấy ngày tới sắc trời đều âm u, mưa nhỏ cuồn cuộn, tiết Thanh Minh mưa đến dồn dập.
Bên trong nghĩa trang ở vùng ngoại ô phía bắc của Nam thành.
Thi Hải ở trước mộ bia của ông bà nội nói mấy câu liền rời đi, tìm Thi Từ.
Tại một tấm bia mộ khác, Thi Từ đứng ở nơi đó, khẽ cúi đầu, đem bó hoa hồng trắng ôm trong lồng ngực thả xuống.
Thi Hải không đi qua, tri kỷ lưu lại không gian riêng cho chị gái của hắn.
Bức ảnh trên mộ là một bé gái cười rộ lên có đôi lúm đồng tiền ngọt ngào bên má.
Thi Từ yên lặng nhìn chăm chú bức ảnh một hồi.
"Mấy năm qua có lúc chị nghĩ, lúc em 30 tuổi sẽ là dáng vẻ gì đây?" Nàng hơi nở nụ cười, "Cũng vẫn sẽ đáng yêu như thế đi..."
Đầu ngón tay sờ sờ bức ảnh.
"Chị tốt vô cùng." Thi Từ cười một tieesng, "Bất quá, còn chưa gặp được người nào đáng yêu bằng một nửa em."
Ánh mắt của nàng rơi xuống bó hoa hồng trắng, lại trở về người trong hình.
"Nếu như gặp được... Sẽ mang đến cho em nhìn..."
Thanh âm nàng nhu hòa, thật giống cùng bạn cũ mặt đối mặt tán gẫu. Thi Hải cách không xa, cũng nghe được đại khái.
Lúc Thi Từ xuất quỹ là khi hắn còn rất nhỏ, hắn có chút không nhớ cụ thể lắm.
Tựa hồ là từ lúc Thi Từ học đại học, có một ngày nàng đem bạn gái đưa về nhà, chính thức hướng cha mẹ nói rõ tính hướng của mình.
Sau này Thi Hải phân tích, Đinh nữ sĩ cùng Thi lão đầu khả năng vẫn luôn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, không phản đối cũng không tán thành, ai biết đâu Thi Từ đặc biệt kiên định, vẫn cứ đem tầng giấy này xé rách, bức cha mẹ tỏ thái độ.
Khi đó Thi Hải bất quá bảy tám tuổi, chỉ nhớ rõ lúc đó trong nhà cãi nhau mấy lần, Thi Từ từng có một quãng thời gian rất dài không về nhà, cũng không chơi với hắn.
Sau đó lại có một khoảng thời gian, Đinh nữ sĩ cùng Thi lão đầu tựa hồ đã đồng ý, cũng tiếp nhận. Ấn tượng của Thi Hải đối với bạn gái của chị mình là rất đẹp, rất có kiên tri, mỗi lần tới nhà hắn đều mang cho hắn đồ chơi, tình cờ còn có thể dẫn hắn ra ngoài chơi đùa.
Đinh nữ sĩ nói với hắn trong nhà có thêm một người chị.
Thi Từ lại nói với hắn đây là người yêu của chị.
Hắn như hiểu lại như không, cảm thấy rất vui vẻ.
Sau đó, người yêu của chị lại ngã bệnh, sau đó cũng không sang nhà bọn họ nữa.
Lại sau đó, chị gái ra nước ngoài.
Rồi lại sau sau đó, nàng trở về rồi.
Chỉ là, những năm này, Thi Hải biết trong long nàng trước sau đều chỉ có một người.
Tuy rằng nàng cùng cô bé Văn Văn kia nói chuyện yêu đương khá lâu, nhưng cũng không mang cô ấy về nhà.
Chung quy vẫn là không giống đi.
Thi Hải giống