Thi Từ cùng Đường Chu về tới nhà, hai người chia nhau đi tắm nước nóng.
Lúc Đường Chu đi ra, Thi Từ mới vừa hơ xong tóc, nở nụ cười với cô, "Lại đây, chị giúp em thổi tóc."
Thi Từ cao hơn Đường Chu nửa cái đầu, giơ tay mềm nhẹ xoa tóc Đường Chu, độ dài tóc đã đến xương vai, mềm mại đen nhánh, xúc cảm như lụa.
Hai người đều không nói gì.
Sau khi Thi Từ thổi tóc Đường Chu xong, từ phía sau lưng ôm lấy cô.
Vẫn không lên tiếng, hai người lẳng lặng mà hưởng thụ thời khắc này.
Trong đầu Đường Chu còn khắc ghi dáng dấp thất lạc thương cảm của Thi Từ, cô do dự không biết có nên chủ động hỏi nàng hay không, giữa hai người, Thi Từ là người thành thục thận trọng, nhưng cũng không có nghĩa là nàng luôn kiên cường vô địch, các nàng đang yêu đương, là bình đẳng, cô cũng muốn chia sẻ tâm tình tiêu cực của nàng.
Bàn tay Đường Chu khoác lên trên mu bàn tay của Thi Từ, ". . ." Chính là không biết làm sao mở miệng.
Thi Từ khẽ cười một tiếng, nàng kề sát gò má của Đường Chu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Đường Chu hơi hé miệng cười cười, trong lòng càng mềm nhũn.
Thi giáo sư của cô thật sự rất thích làm nũng.
Nàng cũng thật sự hay làm nũng. . .
Thi giáo sư của cô. . .
Đường Chu nghiêng mặt sang một bên, nhẹ nhàng hôn gò má Thi Từ một cái.
"A ~" Thi Từ câu câu khóe môi, nhéo cằm Đường Chu, được voi đòi tiên hôn lên môi cô.
"Chị. . ." Đường Chu có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, lại theo bản năng ôm cổ của nàng.
"Xuỵt xuỵt. . ." Thi Từ ôm eo của cô, hôn cô thật sâu.
Đường Chu có chút đứng không vững, Thi Từ = ngày càng ôm chặt cô, mãi cho đến khi tiêu hao hết dưỡng khí ngắn ngủi của nhau rồi, Thi Từ mới bỏ dở nụ hôn này. Hai người dán rất chặt, Đường Chu hầu như thiếu dưỡng khí đến mức thở hổn hển.
"Em muốn nói với chị cái gì?" Chóp mũi Thi Từ va vào chóp mũi của cô.
"Em. . ." Gò má Đường Chu đỏ lên, cô căn bản sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, "Em muốn nói với chị, chị có cái gì không hài lòng có thể nói cho em biết."
Ánh mắt Thi Từ mềm lại, "Được."
Thi Từ rất ít khi nói tâm sự với người khác, chớ nói chi là cùng người yêu kể ra, trước đây trong tình yêu, nàng đã quen tự mình tiêu hóa cảm xúc không tốt, không muốn ảnh hưởng đến người yêu của mình, cho dù là Kiều Toa lớn hơn nàng hai tuổi.
Điểm ấy là chỗ không tốt của nàng, tính tình Kiều Toa là kiêu ngạo, ngươi không nói, cô ấy cũng sẽ không chủ động hỏi. Tính cách của cô ấy là nghệ thuật gia, có lúc rất tâm tình hóa, có khi lại rất lạnh lùng, Thi Từ dần dần cảm thấy, tiết tấu tình cảm của các nàng có chút không quá nhất trí, dần dần liền khuyết thiếu ý muốn câu thông lẫn nhau, tình yêu cứ như vậy bị tiêu hao hầu như không còn.
Trước khi oán hận lẫn nhau liền kết thúc là tốt nhất. Đây là nhận thức chung của cả hai.
Hai người bạn gái tiếp đó, Thi Từ thậm chí chưa từng tâm sự một lần.
Nhưng mà, ở trước mặt Đường Chu, trước đôi mắt biết nói đang nhìn chằm chằm của người bạn gái nhỏ hơn nàng mười ba tuổi kia, Thi Từ bắt đầu kể ra.
Rất dễ dàng, rất tự nhiên, nàng nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói một ít chuyện của nàng và Kiều Toa, nói chuyện giữa nàng và cha mẹ.
Lúc bắt đầu, nàng còn có chút tự giác vì là người lớn tuổi hơn giữa hai người yêu nhau, vẫn có thể ngồi nói, dần dần nàng liền nằm thẳng trong lồng ngực Đường Chu, gối lên bắp đùi của cô, ". . . Ông ấy cư nhiên nói với chị rằng rất thất vọng với chị, chị có cái gì không tốt để ông ấy thất vọng chứ, chị mới thất vọng với ông ấy thì có, Đinh nữ sĩ cũng vậy, cũng không nói thay chị, trước đó còn nói chị là tiểu áo bông của bà ấy nữa chứ. . ."
"Hừ hừ!"
Đường Chu vốn đang chăm chú lắng nghe, tới đây, vẫn là không nhịn được nhấp môi cười.
Cô biết lúc này tâm tình của Thi Từ đã chuyển biến tốt, bằng không nàng sẽ không nói ra lời trẻ con như thế. Đường Chu đối với Thi gia ấn tượng rất tốt, nhìn tính cách hai chị em Thi gia cũng rất rõ ràng, bọn họ là ở trong hoàn cảnh có vô tận yêu thương cùng ôn nhu mà trưởng thành.
Cho dù là ma sát, cãi vã, cũng chỉ là tạm thời, bất quá cô nhất định phải đứng về phía Thi Từ.
Đường Chu vuốt ve gò má Thi Từ, ". . . Cho dì Đinh hai người họ một chút thời gian đi."
Lời kia vừa thốt ra, Đường Chu suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi, lời này cũng quá bình thường, hơn nữa còn ra vẻ mình lão khí hoành thu (nói chuyện như người già).
"Ý của em là. . . Bọn họ nhất định là quan tâm chị. . ."
Câu này lại quá nhiều lời.
"Chị đương nhiên biết bọn họ đều yêu chị, đều bao dung chị. . ." Thi Từ im lặng một giây, chậm rãi nói ". . . Là chị quá tùy hứng đi "
Đường Chu mỉm cười, "Em cảm thấy chị rất hạnh phúc, chị cũng đáng giá có được rất nhiều rất nhiều hạnh phúc."
Thi Từ sững sờ, từ dưới nhìn lên nhìn chằm chằm cô, lông mi từng cái rõ ràng, lấp lóe, ý cười mềm mại kéo dài, tay đưa tới, vòng qua từng ngón tay của cô, lại giữ ở trong tay của mình.
Sau gáy Đường Chu đều sắp toát mồ hôi, trong đầu chỉ lục ra được một câu nói, ". . . Dì Đinh rất tốt. . ."
Thi Từ rốt cục cười một tiếng, di chuyển đầu ra ngoài một chút, tiếp tục gối lên bắp đùi của cô, thật giống như đang thưởng thức vẻ mặt của cô, "Em thích Đinh nữ sĩ như thế a?"
Đường Chu dừng một chút, mới nói: "Bởi vì dì ấy là mẹ chị. . ."
Thi Từ bị cô chọc cười, "A" một tiếng, mặt Đường Chu ngày càng đỏ, không nói thêm nữa, cô không được tự nhiên né tầm mắt, qua vài giây, cô lại len lén đưa ánh mắt trở lại, phát hiện Thi Từ vẫn đang nhìn mình, ý cười trong suốt, Đường Chu lần này thật sự thẹn, ". . . Đừng nhìn em như vậy nữa. . ."
"Chị nhìn bạn gái của chị cũng không được a. . ." Thi Từ ngồi dậy, mở cánh tay ra, "Thu Thu thật đáng yêu. Lại đây cho chị ôm nào."
Mặt Đường Chu càng đỏ hơn, cô quay người bò tới giữa giường, một bộ không định để ý nàng.
Thi Từ cười đến không ngậm miệng lại được, nắm chặt mắt cá chân bên dưới váy ngủ của cô, động tác của Đường Chu hơi ngưng lại, đã bị Thi Từ ôm vào trong ngực.
Tay Thi Từ không hề rời đi mắt cá chân cùng cẳng chân của cô, chậm rãi vỗ về, dương dương tự đắc mà hạ thấp mặt xuống, "Chị vẫn là ôm được rồi nè!"
Đường Chu hầu như nửa ngồi ở trong ngực của nàng, mùi thơm ấm áp đặc hữu thuộc về Thi Từ bao phủ lấy cô.
Cô có chút hoảng hốt.
Vào đêm này của năm ngoái, cô một mình trôi qua trong ký túc xá lạnh như băng.
Hơn hai giờ trước, cô còn đang suy nghĩ, đêm nay chắc hẳn một mình trải qua tân niên.
Hiện tại cô ở trong lồng ngực của người thương.
Sinh hoạt xác thực đã trở nên tốt đẹp, trước khi Thi Từ xuất hiện, cô chỉ dám vùi đầu đi về phía trước, cũng không dám nghĩ như vậy.
Đường Chu buông lỏng cơ thể, cả người mềm mại tiến đến, nhắm mắt lại, nhất thời không nói, Thi Từ cũng không nói, ôm chặt cô. Hai người không một tiếng động lại ăn ý hưởng thụ lấy thời khắc này.
Nơi xa tiếng pháo hoa vang lên.
"Năm mới đến rồi. Thu Thu." Thi Từ nhẹ giọng nói, "Tân niên vui vẻ."
"Tân niên vui vẻ." Đường Chu nghiêng đầu nở nụ cười với nàng.
Đêm nay Thi Từ có chút dính người, lúc ngủ ôm Đường Chu thật chặt, chân dài còn câu chặt lấy eo của cô.
Đường Chu hơi sốt sắng, cô còn chưa kịp nói cái gì, Thi Từ đã kề sát cô, tóc dài phất ở gò má cùng cần cổ của cô ngứa ngứa, ". . . Cứ ngủ như vậy sao?"
Chỉ cần Thi Từ làm nũng, Đường Chu liền thật sự không có biện pháp nào, nhưng bộ dạng này thật có thể ngủ sao?
Cô nằm ngang, nửa người của Thi Từ dán chặt lấy cô, hơi ấm trong phòng vốn là vừa đủ, nàng kề đến gần như vậy, nhiệt độ nóng từ người của nàng thấm qua áo ngủ mỏng truyền tới đây.
". . . Quá nóng rồi." Đường Chu nhỏ giọng nói.
"Sẽ không a." Trong câu trả lời của Thi Từ còn có tiếng cười.
". . . Có chút nặng." Mặt Đường Chu cũng phát nóng, thanh âm càng