Thi Từ đứng dậy khoác cái áo ngủ lên, thay Đường Chu đắp chăn kỹ càng, tĩnh tọa ở trên giường một lúc.
Khuôn mặt của Đường Chu khi ngủ rất an tĩnh, lông mi đen dài đổ xuống một cái bóng màu xám đen, giữa cái bóng nốt ruồi lệ cũng yên tĩnh nằm ở đó. Không khí trong phòng như đang dừng lại, chỉ có hô hấp của cô là chuyển động duy nhất.
Thi Từ không biết mình đã nhìn bao lâu, nàng chậm rãi duỗi tay tới, xòe những ngón tay mảnh khảnh ra, cách không trung bao trùm lên con mắt của cô, nhìn như vậy, tỉ mỉ mà nhìn như vậy, tay nàng che mặt cô, chỉ để lại hình ảnh của chóp mũi, môi còn có đường nét của cằm, rốt cục cùng khuôn mặt trong ký ức hợp lại thành một.
Tóc dài.
Khối bớt màu đỏ nơi bắp đùi kia.
Tất cả đều đang đối diện.
Đúng rồi, tại sao nàng lại không nhận ra, nàng từng có cảm giác này.
Đúng rồi, nàng không dám xác định, nhưng mà sự thực lại đột nhiên không kịp chuẩn bị xông tới trước mặt nàng như thế, nàng một chút thời gian giảm xóc cũng không có.
Thượng Đế là đang đùa giỡn nàng, hay đây là một loại chiếu cố đặc hữu? Giờ khắc này trong lòng của nàng chính là hối hận, đau lòng, còn có cảm kích.
Thi Từ nhẹ nhàng dùng ngón tay vỗ về gò má bạn gái mình, hốc mắt của nàng vẫn là đỏ lên.
Nàng cho rằng lúc nhìn thấy cô ở trong phòng ăn chính là lần đầu gặp mặt, hoặc là lần đụng xe ở trên đường trường, ai biết cũng đều không phải. Các nàng đã gặp nhau ở thời điểm sớm hơn.
Kỳ thực buổi tối ngày hôm ấy ở khách sạn nàng liền động tâm, năm đó nàng nên kiên trì nhiều hơn chút nữa nhờ người tra ra tới, nàng tra được đến thực tập sinh ở trường học kia, manh mối cứ như vậy đứt đoạn mất.
Sau đó nàng muốn quên đi, có lẽ là không có duyên phận, nếu quả thật có duyên gặp được, rồi sẽ có một ngày có thể gặp được.
Có lẽ là nàng viện cớ, nàng khi đó mệt mỏi, thế giới của người trưởng thành nào có nhiều toại nguyện như vậy, thật sự tìm ra thì có thể thế nào đây? Hết thảy đều là ẩn số, chỉ có sinh hoạt lúc này của nàng mới là biết trước, có thể khống chế, cũng là quan trọng nhất.
"Xin lỗi, không thể tìm ra em."
"Cám ơn em vẫn bước tới bên cạnh chị. . ."
Hôm sau, Đường Chu thức dậy rất muộn, lúc cô thức dậy, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô. Cô mơ mơ màng màng lướt nhanh phòng một vòng, lại trở lại trên người mình, cô sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được mở chăn ra.
Trên người cô mặc quần áo, là của Thi Từ, chỗ cổ áo có hương thơm thuộc về nàng.
Đường Chu nín thở, đem mặt vùi vào trong, hít sâu một cái, tất cả hình ảnh tối hôm qua đều hiện lên.
Các nàng so với bất kỳ thời khắc nào của trước đây đều phải thân mật hơn.
Các loại ký ức xẹt qua, Đường Chu nhớ tới đêm đầu tiên các nàng tương phùng ở đường trường, cô bị xe Thi Từ đụng ngã, một khắc đó cô căn bản không muốn cùng nàng trò chuyện, phảng phất đã là chuyện của một thế kỷ trước.
Cô nhìn ra phía cửa sổ, rèm cửa sổ cũng chưa mở ra, đây là ngày đầu tiên của năm mới, là ngày thuộc về cô và Thi Từ, một ngày mới tốt lành.
"Tỉnh rồi?" Đang suy nghĩ người kia đi vào, ý cười như đóa hoa sắc màu rực rỡ trong mùa xuân.
Trái tim của Đường Chu giống như bị nai con đột nhiên đâm phải hai lần, "Ừm."
"Bữa sáng xong rồi." Nàng đi tới, kéo cửa sổ đằng trước ra, ánh sáng chói mắt qua đi, là mỹ cảnh sau khi tuyết tan ra, mang theo lục ý của mùa xuân.
"Rửa mặt là có thể ăn." Thi Từ hơi cúi người giang hai tay ra, một bộ muốn ôm lấy cô.
". . . Không cần." Đường Chu kỳ quái xuống giường, ở dưới ánh nhìn chăm chú của Thi Từ chạy vào phòng vệ sinh. Cô đóng cửa lại, nước ấm áp tràn qua gò má hơi nóng của cô, phảng phất càng thêm nóng.
Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo xong, quét đi chút ngốc nghếch trên mặt, cơ thể của cô bản thân cô rõ ràng, nhưng mà cô đối với chuyện ôn tồn giữa hai người yêu nhau vẫn không hoàn toàn hiểu rõ, cô mang theo nghi hoặc đi ra.
Thi Từ đang trải giường, lúc nhìn thấy cô mỉm cười nở nụ cười.
Đường Chu sửng sốt một chút, ký ức tối hôm qua lần thứ hai rõ ràng, cô nhìn Thi Từ một cái, thẹn thùng quay mặt đi, dư quang nhìn về phía drap trải giường trên sàn nhà, Đường Chu đi tới ôm lấy, hạ thấp mặt xuống nhẹ giọng nói: "Em cầm đi giặt. . ."
Đứng bên máy giặt, Đường Chu lật qua lật lại, cũng không tìm được dấu vết mà cô tưởng tượng ra, cô càng thêm nghi ngờ.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, "Đang tìm cái gì?"
Động tác của Đường Chu đột nhiên hơi ngưng lại, cầm ga trải giường ngây dại, thả xuống cũng không xong, tiếp tục cầm cũng không phải.
Thi Từ nhịn cười đến gần, từ phía sau ôm lấy cô, lại gọi cô, "Thu Thu. . ."
Đường Chu hơi cúi đầu, cắn môi không nói lời nào, nhưng hai lỗ tai đều đỏ bừng. Thi Từ nhịn không được, nhẹ nhàng cắn, "Thật đáng yêu."
". . . Bắt nạt người. . ." Đường Chu đúng là không phản kháng, chỉ là đầu rũ thấp hơn, tay cũng rủ xuống, còn cầm ga trải giường không thả, phảng phất là theo bản năng muốn tóm chặt thứ gì đó để che dấu.
"A, không bắt nạt Thu Thu." Thi Từ cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, lại ghé sát vào cô, thì thầm nói: ". . . Nếu như em muốn biết thì chúng ta vẫn chưa. . . như vậy."
Đường Chu choáng váng, thoáng trợn to mắt.
Còn, còn chưa làm gì sao?
Da thịt trên cơ thể cô vẫn còn tàn dư xúc cảm giống như tơ lụa đến từ bờ môi của Thi Từ, lại giống mưa xuân ấm áp kéo dài.
"Thích tối hôm qua chị đối với em như vậy sao?"
". . . Em đi ăn điểm tâm."
Đường Chu cơ hồ là chạy trốn tới phòng ăn, trên bàn sớm đã bày xong bữa sáng rất phong phú, sandwich trứng rán, cháo hải sản tươi, rau trộn giấm rán, còn có sữa bò ấm.
Thi Từ cũng chậm rãi đi tới, ngồi xuống.
Đường Chu liếc nhìn nàng, hai tay nàng nâng cằm cười khanh khách chờ cô.
Đường Chu khụ một tiếng, ". . . Ăn thôi."
"Được a." Thi Từ cười nói.
"Cực khổ rồi." Đường Chu nhìn một bàn bữa sáng này, nói cám ơn.
"Phốc, vậy em phụ trách ăn sạch, chị. . . Ừm, chị chỉ ăn khẩu phần của mình." Thi Từ có chút cảnh giác thể trọng của mình.
Đường Chu nhếch môi cười rộ lên, gật gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, bát đĩa được rửa sạch trong máy rửa bát, drap trải giường cũng được giặt ở trong máy giặt, trong phòng ấm áp, Đường Chu làm ổ trong sô pha phòng khách, vốn là đang nhìn một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, lật chưa được vài tờ liền buồn ngủ.
Cô nỗ lực muốn mở mắt ra, ngày đầu của năm mới không thể lười như thế.
Tầm nhìn xuất hiện khe hở, Thi Từ đang nhìn luận văn gì đó, nàng đã làm việc trong notebook trước mặt một giờ rồi, nhưng mà cô thì vẫn hoàn toàn không nhớ được tình tiết trong tiểu thuyết.
Không biết tiến thủ, không có tâm tư dốc lòng cầu học.
Shame~
Đường Chu cảm thấy xấu hổ, vội vàng lên tinh thần tiếp tục đọc sách.
Cũng không lâu