"Hôm nay thật đúng dịp, em cũng là đi ngang qua vào uống một cốc, Mâu tổng, cũng không nghĩ tới ở đây gặp phải ngài." Văn Văn nói.
Chị Miu đã say chuếnh choáng, híp mắt liếc nhìn, nhận ra người, cười ha hả.
Thi Từ ngồi xuống bên cạnh chị ta, chị Miu đã biến thành người ở giữa nàng và Văn Văn, Văn Văn vểnh vểnh lên môi, vòng tới bên cạnh Thi Từ, vén áo dài gió ngồi lên, Thi Từ không bày ra vẻ mặt gì, tự nhiên tiếp tục uống rượu.
Văn Văn cười một tiếng, cũng không nói chuyện, cô ta không gọi rượu uống, chỉ uống nước.
Một lát sau, Tô tổng tới đón chị Miu, chị ta lờ đờ mông lung tựa ở trên vai Tô tổng, không quên Thi Từ, "Em lát nữa làm sao đi?"
Thi Từ phất tay một cái, "Chị chớ quan tâm, mau mau về đi."
"A. Được, cũng không cần biết." Chị Miu cũng không nói gì nữa, cùng Tô tổng rời đi.
Sau khi các nàng rời đi, Văn Văn từ gói thuốc bên người móc ra một điếu thuốc, hướng người pha rượu ngoắc ngoắc ngón tay, lấy đến một cái bật lửa, bản thân nhen lửa, thở ra một hơi, khói xanh nương theo vị bạc hà nhàn nhạt, lượn quanh trong ánh đèn.
"Chia tay?" Cô ta hỏi, mang theo ý cười, "Bị tiểu cô nương người ta đá hả?"
Động tác Thi Từ ngừng lại.
Văn Văn nhún nhún vai, "Đúng a, em là biết cô ấy, em còn cùng cô ấy gặp mặt một lần nữa đây."
Thi Từ khẽ cau mày, "Lúc nào?"
Văn Văn lại suy nghĩ một chút, ". . . Không nhớ rõ, quá lâu rồi."
". . . Cô nói gì với em ấy?"
"Không nhớ rõ, quá lâu rồi."
Thi Từ uống cạn rượu, cũng không hỏi nữa, chuẩn bị rời đi.
"Em đưa chị đi?" Văn Văn vẫn theo sau lưng nàng.
"Không cần." Thi Từ ấn ấn đầu, dưới chân có chút mơ hồ, bị Văn Văn đỡ lấy, cô ta cười, "Được rồi, đừng cậy mạnh nữa. Quá muộn không an toàn."
Thi Từ nghĩ rút cánh tay ra, không nghĩ, nơi khuỷu tay là một mảng đầy đặn mềm mại. Nàng nhạt giọng nói: "Không tiện."
Văn Văn giương giọng cười hai tiếng, quơ quơ tay, "Thấy không, em đã đính hôn."
"Em sợ chị ngã chết, mới đưa chị về, coi như trả lại ân tình của chị."
Trong dạ dày Thi Từ đột nhiên một trận khó chịu, đẩy cô ta ra, chạy vào phòng vệ sinh.
Văn Văn chà một tiếng, đi theo nàng, trong phòng vệ sinh thưởng thức vẻ khốn quẫn thuộc về Thi Từ mà cô chưa bao giờ thấy.
Trước đây Thi Từ cùng nàng yêu đương, long lanh xán lạn, hăng hái, bây giờ Thi Từ tóc tai rối bời, khóe mắt rưng rưng, suýt chút nữa không đứng dậy nổi.
Văn Văn dìu nàng, đến bồn rửa tay rửa mặt, thay nàng vén tóc lên. Thi Từ mặt mày tiều tụy, trên người mùi vị không dễ ngửi cho lắm, nhưng mà vẫn cứ có một vẻ đẹp yếu đuối kinh động tâm người khó gặp.
"Xem ra tiểu cô nương kia tổn thương chị không nhẹ a, " Văn Văn vẫn đang cười, "Báo thù cho em."
Thi Từ nhợt nhạt câu lại khóe môi, "Đã cảm thấy được thù báo, vậy có thể hài lòng đi chưa?"
Văn Văn vẫn là lần đầu tiên nghe được Thi Từ dùng giọng giễu cợt nói chuyện với cô, cô mới mẻ khiêu mi lại, cười cười, "Chị biết không? Sau khi chị và em chia tay, có lúc em nghĩ rằng, thời điểm em ở bên chị có phải là quá vô tư, không cân nhắc cảm thụ của chị, không quý trọng chị. . ."
"Sau đó em phát hiện, chị chưa từng chân chính thích qua em."
"Chị đối với em rất tốt, nhưng chị chưa bao giờ ở trước mặt em lộ ra bất kỳ tâm tình tiêu cực, em không cảm giác được chị cần tem. Chị thật giống như vẫn luôn đóng vai một tình nhân hoàn mỹ."
"Áp lực yêu đương với chị lớn vô cùng, lại tham lam, lại không dám tham lam, chỉ sợ chị lúc nào đó sẽ chán, đi mất. Không muốn diễn nữa."
Thi Từ thở dài, hiển nhiên không phải rất muốn nghe lời như vậy.
Văn Văn nói một hơi, "Thi Từ, rõ ràng nội tâm chị là chờ mong, tại sao không nói ra chị chờ mong. Chị cũng không kiên cường, không cầu hồi báo như trong tưởng tượng của chị đâu."
Thi Từ đến nửa ngày nói không ra lời, huyệt thái dương thình thịch nhảy, trong dạ dày giống như đang chứa một cái mụn nhọt cứng rắn, ý say không ngừng cuồn cuộn lên trên, nàng lại ói ra. . .
Thời điểm Đường Chu đi máy bay đến Nam thành đã là hơn tám giờ tối, bắt xe thẳng đến Nam đại, một đường đụng tới không ít đèn xanh đèn đỏ, chờ thời điểm đến Nam đại đã là chín giờ rưỡi.
Buổi tối Giáng Sinh, vườn trường Nam đại phi thường náo nhiệt, khắp nơi có thể thấy được tình nhân ước hẹn.
Khu ký túc xá giáo sư ngược lại an tĩnh, một cây noel treo đèn kết hoa rất dễ thấy.
Đường Chu ở dưới lầu chờ. Không mua được cái album kia, cô thực sự đứng ngồi không yên. Cô không muốn đưa tài khoản alipay của mình cho vị nữ sĩ kia, cũng không muốn xin hoàn trả, làm như thế liền hao tổn.
Mấy ngày nay cô ăn không vô, học không xuống, cuối cùng quyết tâm mua vé máy bay. Rất đắt, xấp xỉ một ngàn tám.
Cô không trực tiếp xin nghỉ, chỉ gửi bưu kiện cho người hướng dẫn, cũng nhờ sư tỷ thay mình nói rõ tình huống, qua loa thu thập một hồi, liền bay đi.
Mùa đông Nam thành cũng rất lạnh, cô ở dưới lầu chờ nửa giờ, đông đến toàn thân lạnh lẽo. Đèn ở tầng lầu nhà Thi Từ vẫn màu đen.
Hay là không ở trường học chăng?
Cô do dự có nên gọi điện thoại hay không.
Trong điện thoại có thể nói rõ sao?
Thi Từ sẽ muốn gặp mặt cô sao?
Đường Chu cảm giác dũng khí của mình cũng không dư lại bao nhiêu.
Cô nhớ tới, sau khi cô nói tách ra, Thi Từ nói không đồng ý, sau đó nàng cũng không liên lạc với mình nữa.
Kỳ thực, lâu như vậy rồi, cô cũng đang xem lại ý nghĩ nội tâm của mình.
Lúc đó cô là không biết làm sao đối mặt, kéo dài lại khó chịu, không biết cách giải quyết khó khăn trong tâm lý như thế nào, cô mới nói tách ra với Thi Từ.
Không phải là chia tay. Nội tâm của cô chưa bao giờ muốn chia tay. Cô cũng không biết lúc đó mình muốn làm gì. . .
Hiện tại cô đã hiểu, cô quá ỷ lại Thi Từ, cô muốn để