Đường Chu trở về Nam thành, bị cảm chừng mấy ngày, sau khi phát sốt qua đi bước vào giai đoạn làm luận văn, liền đi cắt tóc.
Trương Tử Nam chọn một buổi cuối tuần tìm đến cô, các nàng ở một cửa tiệm bên cạnh trường học ăn cơm trưa. Học kỳ đã kết thúc, không ít học sinh về nhà đón tết.
Vừa ngồi xuống, Trương Tử Nam nhìn Đường Chu tóc ngắn liền ngẩn ra, trong lòng ít nhiều có chút suy đoán, vẫn là không hỏi, chỉ cười nói: "Năm nay vẫn đi nhà tui ăn tết chứ?"
Trương Tử Nam cùng Phương Tu Tề đính hôn, hai người trẻ tuổi tuy nói không vội làm lễ cưới, nhưng hai nhà vẫn phải làm không ít lễ, mùa xuân này là thuộc về hai nhà bọn họ.
Đường Chu cười cười, lắc đầu một cái, "Tui muốn ở trường học làm luận văn, bất quá tui sẽ đi chúc tết."
Đường Chu gầy rất nhiều, hai bên gò má đều có chút lõm vào, vành mắt đen đặc, trạng thái tinh thần nhìn vẫn còn được.
Nàng nhớ tới rất nhiều năm về trước, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Chu, khi đó nàng cùng một người bạn chung ký túc khác ở trên đường nói chuyện phiếm, trong danh sách ký túc xá có ba người, khai giảng chừng mấy ngày còn không thấy người thứ ba, không biết là vị thần thánh nào cao lãnh như thế.
Các nàng đẩy cửa ra, có một bóng người mảnh khảnh đang lau bàn, nghe được thanh âm, khuôn mặt thanh tú đến cực điểm kia với đôi con ngươi long lanh nước chỉ nhẹ nhàng nhìn một vòng trên người các nàng, gật gật đầu, lại xoay người bận rộn.
Cảm giác kia giống sương sớm nhỏ ở trên mặt của nàng, lành lạnh, chậm rãi thấm vào làn da.
Nhiều năm như vậy cùng cô ở chung, phần nhiều là cái cảm giác này, giống như nước mát, tình cờ cũng sẽ nóng bỏng, cô mềm mại lại kiên cường.
Từ trước nàng liền cảm thấy, người như Đường Chu, làm sao có khả năng độc thân đây? Mà trên thực tế, cô thật sự độc thân rất nhiều năm, thời điểm khoa chính quy có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, không nghĩ tới cuối cùng cô lựa chọn. . .
"Cũng không nên mãi học tập, bà theo tui đi công ty tui họp mặt hằng năm nha?" Trương Tử Nam cười nói, "Công ty tui vẫn có không ít thanh niên tuấn kiệt đâu."
Đường Chu cười cười, lắc lắc đầu.
Trương Tử Nam muốn nói lại thôi.
Cơm nước xong, các nàng ở trong sân trường tản bộ. Phương Tu Tề lái xe tới đón Trương Tử Nam, cùng Đường Chu hàn huyên vài câu sau đó cáo biệt.
Trương Tử Nam vừa ngồi vào xe, ngoái đầu nhìn lại đã nhìn thấy Đường Chu ngoài cửa xe.
Mùa đông, trời nhanh tối, phông trời hạ màu u ám, Đường Chu một người đứng đó, bóng ảnh một vệt gầy gò, mặc dù đang cười, cũng là nhợt nhạt.
Viền mắt Trương Tử Nam đột nhiên cay, nàng đẩy cửa xe ra, chạy tới ôm lấy cô thật chặt, "Mặc kệ như thế nào, tui đều ở bên cạnh bà."
Có việc đừng một người chống đỡ.
Trương Tử Nam được cô quan tâm rất nhiều lần -- nửa đêm bệnh viêm dạ dày phát tác, Đường Chu cõng nàng đi bệnh viện, lúc cãi nhau cùng Phương Tu Tề, Đường Chu nghe nàng nói chuyện, lúc học tập lười biếng, Đường Chu làm bài tập cho nàng, lúc nửa đêm nàng không trở về, Đường Chu giúp nàng giấu giếm.
Bốn năm làm bạn, mỗi chuyện to to nhỏ nhỏ Đường Chu dành cho nàng, là ấm áp cùng ôn nhu.
Mũi Trương Tử Nam ê ẩm.
Mà Đường Chu chưa bao giờ đề cập với nàng bất kỳ yêu cầu gì.
Mà vào thời khắc này, Trương Tử Nam đối với sự cô độc của cô bỗng thấy xúc động.
"Bà mau tốt lên đi nhé. . ." Rất nhiều lời dò hỏi đều không nói ra được, chỉ còn lại một câu quan tâm khô cằn.
Trương Tử Nam không nghĩ tới sẽ câu nói này, mà bờ vai của nàng bỗng nhiên bị ướt một mảng lớn.
Đến lúc xe lái đi rất xa, Trương Tử Nam vẫn đang lau nước mắt.
Bạn bè nhiều năm, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nước mắt của Đường Chu, thực sự là đau lòng chết nàng.
Không quen biết ngươi! Tra nữ! Hố tâm can bảo bối của ta! Ở trong phúc mà không biết phúc! Sớm biết vậy ta nên phá hoại các ngươi! Nói đến nói đi đều do cái tên Thi Hải kia! Không quen hắn thì đã không quen chị của hắn rồi! Đôi chị em này đều là tai họa!
Phương Tu Tề ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt của nàng lúc thì âm trầm, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì tự lẩm bẩm, nhìn đến trong lòng hắn run sợ, nhỏ giọng cẩn thận hỏi: "Sao rồi?"
"Anh không cần lo!" Trương Tử Nam giận chó đánh mèo nguýt hắn một cái, lấy điện thoại di động ra, mở ra vòng bạn bè, tàn nhẫn mà đánh một đống chữ.
"Ai. . . Anh cảm thấy như vậy. . ." Phương Tu Tề tinh mắt liếc nhìn mấy dòng chữ "Người nào đó quá tra", lông mày nhảy đến mấy lần, ". . . Không hay cho lắm đâu?"
Trương Tử Nam căm hận hừ hai tiếng, qua vài giây, lại là dài thở dài. Vòng bạn bè này đương nhiên không thể phát ra ngoài, đứng ở lập trường bạn thân của Đường Chu, nàng đương nhiên là đau lòng Đường Chu. Nhưng là trong chuyện cảm tình, ngoại trừ người trong cuộc, những người khác, dù cho thân cách mấy, cũng không thể nhúng tay can thiệp.
Trương Tử Nam xóa chữ, gửi một tấm ảnh chụp chung của nàng và Đường Chu, viết "Người bạn độc thân rất yêu tui à, hi vọng bà có thể hài lòng, hạnh phúc. Sớm ngày tìm được người yêu bà thương ngươi."
Tấm hình này của nàng che Đường Chu lại, nhưng Thi Từ vẫn có thể nhận ra.
Thời điểm Thi Từ nhìn thấy tấm hình này, đúng lúc nàng khó chịu nhất.
Lễ Giáng Sinh qua đi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên điên cuồng nhớ nhung Đường Chu.
Ban đầu là vào ngày ấy, ngày nàng phát hiện cuốn sách Đường Chu lưu lại.
Tiếp đó nàng ở trong tủ treo quần áo phát hiện một cái áo nỉ của Đường Chu, màu xanh nhạt, bằng bông, kiểu dáng rộng rãi. Cùng với một tủ áo thun quần dài và váy của nàng không chung một phong cách, cũng không cùng một tuổi lẫn chiều cao.
Thi Từ cầm áo nỉ đứng yên thật lâu, nhớ lại rất nhiều hình ảnh, áo nỉ này từ trên người Đường Chu đến trong tay mình như thế nào.
Quá trình đó, dáng dấp Đường Chu nắm chặt quần áo, mặt đỏ hụt hơi đến cuối cùng mềm mại ở trong lòng nàng, cắn môi không phát ra âm thanh. . .
Nàng phí hết đại lực khí mới đuổi được những hình ảnh này ra khỏi đầu, không cam lòng ném áo nỉ đi, nàng giấu ở chỗ rất sâu trong tủ quần áo rồi.
Thi Từ cho rằng là chỉ là những ký ức vụn vặt ngắn ngủi chợt hiện ra, là giai đoạn phải trải qua, chỉ cần đúng lúc dời đi sự chú ý, thì sẽ không nhớ lại hình ảnh trước đây.
Nhưng là số lần chợt hiện càng ngày càng nhiều.
Tới văn phòng, nàng nhớ tới dáng dấp Đường Chu trốn ở trên ghế sô pha sợ hãi bị viện trưởng phát hiện, liền hôn cũng không dám để cho nàng hôn.
Chạng vạng tản bộ ở vườn trường, nàng bất tri bất giác chạy đến tòa nhà Nghi Tu.
Lái xe đi nội thành, nàng nhớ tới có lần các nàng ăn cơm, Đường Chu gọi cho nàng cơm gà xào xả ớt, các nàng còn cùng nhau ăn Tiên Dụ Tiên.
Đi siêu thị, nàng nhớ tới Đường Chu đã từng mặc bộ đồ gấu to lớn làm thêm ở đây. . .
Ban ngày, đêm tối, rạng sáng, tỉnh táo hoặc là ngủ say, nụ cười của Đường Chu, vẻ mặt của cô, đều là từng chút một mà quanh quẩn ở trong đầu của nàng, đuổi đi không được.
Thi Từ không phải không thừa nhận một sự thật -- nàng nhớ chim nhỏ của nàng nàng không nỡ Thu Thu của nàng. . .
Loại tư niệm này khiến cho nàng cực kỳ thống khổ, vô số ký ức họa địa vi lao, cầm cố nàng trong đó.
Sau đó, nàng ở trong vòng bạn bè thấy được bức ảnh Trương Tử Nam gửi.
Trái tim Thi Từ ầm ầm đột nhiên bị chạm đến, bức ảnh này khiến nỗi nhớ nhung của nàng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó đột nhiên trào ra, đầu tiên là nàng hốt hoảng sững sờ, tiếp đó ánh mắt không tự chủ được một tấc một tấc xem.
Tóc – đã cắt
Đường Chu cắt tóc trở về độ dài lúc hai nàng lần đầu gặp gỡ, Thi Từ có chút hoảng hốt, đó là cái thoáng nhìn kinh hồng ở nhà ăn, cũng là đêm đó chạm mặt trên đường trường.
Thi Từ hầu như muốn quên, một quãng thời gian rất dài, Đường Chu đối với nàng đều là lễ phép có thừa, nhiệt tình không đủ, sau khi có hảo cảm với nàng cũng là dè dặt, lúc đầu xác định quan hệ, cô cũng vẫn luôn rất bất an.
Sau khoảng thời gian các nàng tan rã trong không vui này, nàng cũng có chút không cam lòng cùng oán khí.
Chút tình cảm này của mình và Đường Chu, là nàng chủ động, là nàng nhiệt tình. Nếu cần thiết, nàng thậm chí có thể từ chức, so sánh với nhau, Đường Chu đều là trầm mặc, chậm rãi, càng giống như bị động tiếp thu.
Lần trước Văn Văn nói với nàng, kỳ thực nàng nghe lọt được. Thời điểm lăn lộn khó ngủ, nàng cũng nghĩ, tự tại trước mặt Đường Chu, nàng quá tự cho là mình giữ vị trí chủ đạo và hình tượng hoàn mỹ, luôn muốn đi chăm sóc cô, quan tâm cô, không biểu đạt ra chờ mong cùng nhu cầu của bản thân.
Không có ai thích bản thân luôn ở vị trí của một kẻ bị cứu vớt.
Thi Từ cảm thấy vô lực. Nàng cũng từng nghĩ tới, có lẽ đúng là vì tuổi tác kém nhau, các nàng cũng không thích hợp, chỉ là khi cái ý niệm không thích hợp này nhảy ra khiến nàng càng thêm đau đớn, càng thêm khó chịu trong lòng.
Lại như bây giờ nhìn đến bức ảnh chung này, nhìn thấy lời Trương Tử Nam viết, trong nháy mắt trái tim Thi Từ đau đến lợi hại.
Ta đã không còn quyền lợi có thể yêu thương em ấy sao?
Cũng đúng, nếu như không phải mình gặp được em ấy, Đường Chu cũng có khả năng tiếp thu đàn ông, hoặc là nói. . . Sau đó em ấy cũng sẽ tiếp thu đàn ông, không đi cùng với mình, em ấy càng có khả năng một đường thông thuận. Em ấy vốn là vô cùng ưu tú, nếu có người đàn ông phẩm hạnh thật tốt theo đuổi em ấy, có thể mang cho em ấy sự ấm áp của gia đình, Đường Chu có lẽ sẽ lựa chọn kết hôn sinh con, nắm giữ sinh hoạt gia đình mỹ mãn.
Lần đầu